Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 73




Chương 73:

 

Mạc Tuân đem băng vệ sinh và quần áo sạch đưa cho cô.

 

Lê Hương đưa tay nhận nhưng anh lại không thả tay ra.

 

“Làm gì vậy?”

 

Lê Hương kéo lại.

 

Anh vẫn không thả ra.

 

Lê Hương ngẳắng đầu lên nhìn anh.

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt trong veo đầy tức giận của cô mới khẽ nhếch môi lên, sau đó thả lỏng tay ra.

 

Lê Hương vừa lấy được quần áo, lập tức đóng sầằm của lại.

 

Cô cảm thấy mặt mình đỏ như sắp bỏng rồi, người đàn ông kia còn giở trò trêu ghẹo như vậy.

 

Mạc Tuân đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, lúc này có tiếng động truyền tới từ phòng tắm, Lê Hương mở cửa bước ra.

 

Cô mặc một chiếc váy dài màu tím thắt eo, để lộ ra bờ vai nhỏ nhắn tinh tế, phong thái thiếu nữ hoàn toàn bộc lộ.

 

Cô rất hợp với những loại trang phục màu sẫm như này, rất tôn da, có lẽ lúc mua anh cảm thấy cô mặc lên rất đẹp mắt cho nên mới chọn nó.

 

Cô gái có làn da trắng trẻo như tuyết, khí chất thanh thoát tuyệt trần, mới có thể xứng tầm với đẳng cấp nhan sắc này.

 

Ánh mắt của Lê Hương rơi vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: “Sao anh lại hút thuốc rồi?”

 

Mạc Tuân đút tay trong túi quần, không mở miệng nói chuyện.

 

Lê Hương đi qua, quan sát vết thương trên tay trái của anh.

 

Đêm hôm đó lúc anh đắm vào gương đã bị thủy tỉnh cứa vào tay chảy máu, nhìn tình trạng bây giờ có lẽ đã xử lý qua, miệng vết thương đã đóng vảy.

 

“Sao vậy, đau lòng à? Sớm biết sẽ đau lòng như vậy, sao lúc đó còn nói ra mấy lời làm tôi tức giận?”

 

Lê Hương buông tay anh xuống, định quay người rời đi.

 

Mạc Tuân chỉ dùng một tay đã giữ chặt eo cô lại, kéo vào trong ngực mình, sau đó đầy cô lên vách cửa sổ, tránh đi mũi và miệng, rồi phả toàn bộ khói thuốc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của có.

 

Lê Hương không ngờ anh sẽ làm như vậy, bị khói thuốc hun cho sặc sụa, ho khan.

 

“Mạc tiên sinh, anh làm cái gì vậy? Có thôi đi không?” Lê Hương đầy anh ra.

 

Mạc Tuân cười nhẹ một tiếng: “Người nên hỏi câu này là tôi mới đúng, vì sao em lại đột nhiên đầy tôi ra xa vậy, coi như là phán tử hình, thì cũng phải cho tôi một cái lí do chứ?”

 

Lê Hương không muốn nói, chọc thủng chiếc màn này, cả hai đều sẽ khó khăn, nhưng hiện tại anh đã hùng hỗ dọa người như thé, thì cô cũng to gan nói thẳng.

 

“Lần đó người phụ nữ nhận điện thoại của anh là ai?”

 

Mạc Tuân ngơ ngác một chút, liền nhíu mày: “Cái gì cơ?”

 

Lê Hương đưa tay giành lấy đầu thuốc lá của anh, sau đó dưới cái nhìn của anh tự mình hút sâu một hơi, chỉ là vóc dáng của anh quá cao, không tiện làm, cho nên Lê Hương túm cà vạt trên cổ anh kéo người thấp xuống.

 

Mạc Tuân chống tay bên người cô, nháy mắt khi thấy Lê Hương học tập theo động tác của mình đem một miệng khói phun lên khuôn mặt tuần tú, sắc mặt liền trầm xuống.

 

Cổ họng Mạc Tuân hơi khô nóng, bàn tay bóp chặt chiếc eo nhỏ của cô ấn lên tường, thấp giọng cảnh cáo: “Nói chuyện cho tử tế, đừng có câu dẫn người khác.”