Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 608




Chương 608:

 

Lê Hương cầm tờ thỏa thuận, ngước mắt nhìn anh, dí dỏm nháy mắt: “Trên này sao lại không có kỳ hạn, anh muốn bao nuôi tôi bao lâu, ba tháng, ba năm?”

 

Mạc Tuân cảm thấy cô bây giờ vô cùng quyến rũ, bàn tay to đặt trên vòng eo nhỏ mềm mại của cô nhẹ nhàng bóp, để cô dạng chân ngồi trên hông mình: “Cái kỳ hạn này… Xem tình huống.”

 

“Xem tình huống gì?” Lê Hương vươn hai tay nhỏ bé ôm cổ của anh: “Xem tình huống trên giường? Dù sao chúng ta còn chưa thực sự lăn giường, Mạc tổng là một thương nhân, không có khả năng mua bán lỗ vốn, nếu như tôi có thể hầu hạ anh tốt, hầu hạ anh thoải mái, bao nuôi tôi ba năm Mạc tổng chắc cũng cảm thấy không tận hứng, nếu như tôi phục vụ không tốt, chắc bao tôi ba ngày Mạc tổng đã cảm thấy nhiều nhỉ?”

 

Mạc Tuân là người đàn ông trưởng thành bình thường, hiện tại hai người đã đâm thủng tờ giấy kia rồi, có một số việc không cần phải giả vờ nữa, bàn tay to bóp thắt lưng mềm mại của cô, anh thâm thúy lại thẳng thừng nhìn cô: “Ừ, thì thế nào?

 

Cho dù bao nuôi cô ba ngày, cũng sẽ không bạc đãi cô.”

 

Anh luôn hào phóng với phụ nữ, chỉ tiền rất rộng rãi, điểm này Lê Hương thật ra tin tưởng.

 

Lê Hương cong đôi môi củ ấu đỏ thắm: “Nhưng…”

 

“Nhưng mà cái gì?” Dưới mắt Mạc Tuân, cô đã bằng lòng kiểu quan hệ này.

 

Lê Hương nghiêng cái đầu nhỏ: “Nhưng đôi khi chương trình học trên trường sẽ rất trễ, tôi không thể cam đoan chính mình mỗi ngày đều về nhà trước tám giờ.”

 

Hai người gần như thế, Mạc Tuân ngửi thấy mùi hương thiếu nữ trong veo trên người cô, mùi thơm này anh từng ngửi qua trên người cô, mỗi lần ngửi là một lần mê muội.

 

Mạc Tuân sắn đến gần cô, dán khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của cô, anh khép mắt, trong đầu còn hiện khung cảnh Mạc Tử Tiễn ôm cô bên ngoài quán bar, anh biết rõ cô không phải một cô gái tốt, nhưng anh vẫn muốn cô, thậm chí còn lấy một phần thỏa thuận để trói buộc cô.

 

Chỉ cần cô chặt đứt đám người Mạc Tử Tiễn kia, anh có thể không truy cứu, vờ rằng không thấy gì cả.

 

Nhưng, sao anh lại đem bản thân sống thành như vậy?

 

Sống hèn mọn như thế, anh muốn dạng đàn bà gì mà lại không có được chứ?

 

Mạc Tuân dùng sức hôn lên mái tóc dài tản ra mùi hương kia, hầu kết nhô ra khẽ cuộn, một khắc như thế anh tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng, e rằng đến khi anh thật sự ngủ với cô, ngủ được vài lần sẽ chán ngán, đều nói phụ nữ cũng chỉ có một giai đoạn tươi ngon, anh cùng lắm chỉ muốn nếm thử hương vị khác lạ mà thôi.

 

“Tình huống đặc biệt cô có thể báo trước với tôi.” Anh khàn khàn nói.

 

“Nhưng…” Lê Hương dừng một chút: “Tôi còn có một vấn đề, tôi dị ứng với thuốc ngừa thai, tôi không thể uống thuốc ngừa thai.”

 

Nhắc tới cái này, khóe mắt hẹp dài Mạc Tuân đột nhiên đỏ lên: “Con khẳng định không thể có, tôi không muốn có con, cũng tuyệt đối không thích con nít, nếu như cô dị ứng với thuốc, tôi sẽ mời người điều chỉnh cơ thể cho cô.”

 

Mạc Tuân có một tuổi thơ rất không vui, anh không thích có con, cả đời cũng không muốn có con, gia đình kiểu DINKs(*) vô cùng tốt.

 

*DINKs hay còn có cách gọi khác là DINKY “double income, no kids yet”, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng cả hai đi làm có 2 nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.

 

“Nhưng…” Lê Hương lại muốn mở miệng.

 

Mạc Tuân đẩy cô ra một chút, mở đôi mắt màu máu đầy tình dục lạnh lùng nhìn chòng chọc cô: “Đủ chưa, cô nói đủ nhiều rồi đấy, đừng nên khiêu chiến giới hạn của tôi, được voi đòi tiên, h”m?”

 

Ý cười trong đôi mắt sáng kia của Lê Hương tắt lịm, ánh mắt lạnh lùng, cô nhìn anh: “Điều cuối cùng, nhưng… nhưng là… tôi đã đồng ý anh đâu?”

 

Cái gì?