Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 513




Chương 513:

 

Viền mắt Lê Hương nóng lên, nước mắt nóng bỏng cũng không còn cách nào khắc ché, lã chã rơi xuống, cô khóc gật đầu: “Được, vậy anh nổ súng đi.”

 

Cô xoay người rời đỉ.

 

Cô đi sao?

 

Cô đi thật ư!

 

Một khắc như thế Mạc Tuân chỉ cảm thấy mắt như nứt toạc, trái tim hung hăng xé thành hai mảnh, anh thống khổ tột độ, anh không giữ được cô, cách này không hữu hiệu, anh không thể giữ cô lại, cô vẫn muốn rời khỏi anh.

 

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng mềm yếu của cô gái dần khuất xa, ngón tay thon dài hơi cuộn tròn, sau đó chậm rãi buông súng xuống.

 

Anh chưa từng nghĩ tới thương tồn cô.

 

Anh làm sao đành lòng làm cô bị thương chứ?

 

Anh chỉ là hù dọa cô, muốn cô ở lại.

 

Mạc Tuân cảm giác cuộc đời mình mắt đi tất cả màu sắc, dường như không có gì đáng giá để anh quyến luyến, dù có đáng giá anh cũng không chịu được, anh biết không có cô, anh một giây cũng không thể sống.

 

“Lê Hương.”

 

Lê Hương đi mấy bước, lúc này đột nhiên nghe được tiếng người đàn ông khàn khàn đến nghe không rõ, cô chậm rãi dừng bước lại, quay người sang: “Anh còn muốn nói điều gì nữa, đủ rồi, đừng dây dưa tôi nữa.

 

Mạc Tuân đứng tại chỗ nhìn cô, anh cong môi mỏng thành vòng cung nhàn nhạt mà tự giễu: “Nếu anh còn sống, sẽ không có cách nào không dây dưa em, anh nghĩ anh nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn, bẻ gãy cánh của em, giam cầm em ở cạnh anh, em đã nói sẽ sinh cho anh hai cục cưng, anh vẫn nhớ kỹ, có lẽ đó lại là lời nói đùa của em, thế nhưng anh tưởng đó là thật.”

 

Trong lòng Lê Hương chợt dâng lên cảm giác khủng hoảng, anh hiện tại tuyệt đối không bình thường, dường như một giây kế tiếp anh sẽ làm ra chuyện gì với bản thân mình.

 

Lê Hương nhìn anh, chỉ thấy đáy mắt đỏ ngầu của anh cũng rơi trên mặt của cô, dùng ánh mắt vô cùng cố chấp nóng bỏng dến điên cùng, xoáy sâu vào cô.

 

Rất nhanh anh hạ thấp mắt, Lê Hương thấy có cái gì như nước mắt trong suốt từ trong nhanh chóng chảy xuống, anh nhìn cô cười, nhẹ giọng nói: “Lê Hương, anh thả em đi, sau này cũng sẽ không dây dưa em nữa, em nhất định phải hạnh phúc.”

 

Nói xong, anh giơ tay lên, đưa họng súng đen ngòm lên đầu mình, sau đó quyết tuyệt bóp cò.

 

Lê Hương hít một hơi, cả người đều quên cả thở, cô lớn tiếng thét to: “A, đừng mài”

 

Cô nhào đến anh.

 

Thời gian cũng đều dừng lại ngay khắc đó, bên tai nhanh chóng truyền đến “ầm” một tiếng, tiếng súng vang lên.

 

Lê Hương như đối diện với vực sâu, lập tức xụi lơ trên mặt đất.

 

Toàn thân cô run rẩy, hàm răng đập vào nhau cầm cập.

 

Hai tay nhỏ bé móc sàn nhà, rất nhanh đã cào ra vài vết máu, nước mắt ướt cả khuôn mặt, cô ngẳng đầu, chỉ thấy dáng người cao lớn của Mạc Tuân ngã ầm xuống trên sàn nhà.

 

Song, phát súng kia cũng không có bắn vào đầu anh, mà đã trật phương hướng, vì vừa rồi ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thím Triệu tới.