Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 490




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 490:

 

Viền mắt Lê Hương lại đỏ lên, đầu ngón tay cô chậm rãi mơn trớn trên khuôn mặt tuấn tú của anh, thì ra không phải ảo giác của cô, anh vẫn luôn ở cạnh ocô.

 

Cô lại cầm lên một tắm hình, đêm đó cô bằng lòng ly hôn, lập tức rời khỏi U Lan uyễn, cô lên xe taxi, anh một đường đuổi theo xe cô.

 

Tắm kế tiếp chính là ảnh anh ngã trong vũng máu, phía dưới quần bị máu đỏ thám ướt, anh vẫn nhìn mãi hướng cô rời đi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Tắm nữa, là anh đậu xe dưới khu trọ Túy Ngọc Hoan, anh trượt cửa sổ xe xuống, một mình ở đó yên lặng hút thuốc.

 

Tắm tiếp nữa chính là ngày hôm qua, cô đi dạo Hải Thành, vậy mà anh theo cô một đường, anh vì cô cúi đầu bóc vỏ tôm, mua cho cô trà sữa trân châu khoai môn, cuối cùng đưa gốc pháo hoa kia tới trong lòng bàn tay của cô, những thứ này trong nháy mắt đều bị khóa trong khung hình.

 

Lê Hương vuốt ve từng bức ảnh, mân mê khuôn mặt tuấn tú của anh, lúc nước mắt giáng xuống, cô mới phát hiện bản thân sớm đã rơi lệ, thì ra không phải cô may mắn, mà là gặp gỡ anh là vận may lớn nhất của cô.

 

 

Lê Hương lau nước mắt mình, sau đó ngẳng đầu nhìn Mạc Tư Tước: “Cho nên, mục đích của bác là gì?”

 

Mạc Tư Tước nhìn kỹ cô gái trước mặt, cô rất thông minh, tâm tư thông suốt như băng tuyết: “Nghe nói cô vì A Đình mà thử độc hai lần, chỉ còn thiếu một phương trình.”

 

Quả nhiên, ông có chuẩn bị mà đến.

 

Đế vương thương giới này tuy thân không ở Hải Thành, thế nhưng thế lực ông lan tràn mọi ngóc ngách, ông biết rõ tất cả chuyện giữa cô và Mạc Tuân.

 

Lê Hương gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Lê tiểu thư, tôi muốn cô cứu A Đình, tôi cảm thấy, cô là người duy nhất có thể cứu A Đình.”

 

Mạc Tư Tước khẳng định nói.

 

Lê Hương tròng mắt nhìn những hình này: “Tôi cứu anh ấy, vậy tôi thì sao? Nếu như tôi lựa chọn cứu anh ấy, tôi đây chắc chắn phải chết.”

 

“Tôi sẽ chuẩn bị bác sĩ ưu tú nhất cố gắng hết sức cứu cô, đương nhiên tôi biết khả năng này là lời nói nhảm, bởi vì… lần cứu A Đình này nhất định là lấy mạng đổi mạng, thực ra tôi từng nghĩ đến việc trao đổi, thế nhưng tôi cảm thấy Lê tiểu thư chướng mắt mấy thứ này, cho nên tôi chỉ có thể đánh cược một lần, cược tình yêu của cô với A Đình! Cược cô cam tâm tình nguyện lấy mạng đổi mạng, lấy tánh mạng của cô đổi lại một lần tái sinh của nó.”

 

Lê Hương cong môi đỏ mọng, đôi mắt trong vắt vì nhờ nước mắt thanh tẩy càng thêm sáng rực rỡ: “Sau khi anh ấy sống lại, bác sẽ dẫn anh ấy về sao?”

 

Mạc Tư Tước gật đầu: “Sẽ.”

 

“Bác yêu anh ấy không?”

 

Lê Hương đột nhiên hỏi.

 

Yêu…

 

Con chữ này đã quá lâu, quá xa lạ với ông, Mạc Tư Tước dừng một chút: “A Đình là con trai tôi, sau khi tôi dẫn nó về sẽ để nó kế thừa tập đoàn Mạc thị, tôi còn vì nó…

 

Lê Hương ngắt lời ông: “Tôi hỏi bác có yêu anh ấy không, nếu như ông yêu, tôi giao anh ấy lại cho ông, nếu như không yêu, vậy thì mời ông đến từ đâu thì trở về nơi đó.”