Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 486




Chương 486:

 

Nghe được Diệp Linh được đưa về Túy Ngọc Hoan, tảng đá lớn trong lòng Lê Hương buông xuống, nhưng cô càng thêm cảnh giác: “Anh rành chuyện của tôi như vậy, nhất định là đã điều tra qua tôi, tiên sinh nhà anh là… Mạc Tư Tước?” Án tượng Tống Minh đối với Lê Hương không tệ, anh ta thích giao tiếp với người thông minh, chẳng cần phải nói nhảm: “Đúng vậy, Lê tiểu thư lên xe đi! Tiên sinh nhà tôi đang đợi cô.” Lê Hương đứng trên bậc thang, có vài từ trên cao nhìn xuống Tống Minh, đôi mắt thiếu nữ trong vắt, lạnh nhạt ung dung: “Xin lỗi, tôi sắp phải lên máy bay rồi, anh nói với tiên sinh nhà anh là, tôi đã ly hôn với Mạc Tuân, nên không cần phải gặp mặt, hơn nữa, về sau đừng động đến bạn tôi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!” Nói xong, Lê Hương xoay người.

 

Tống Minh có chút nhìn Lê Hương với cặp mắt khác, nếu cô đã đoán được tiên sinh của anh ta là Mạc Tư Tước rồi, vậy mà cô lại không đi, còn dám mở miệng cảnh cáo, không hỗ là cô gái mà đại thiếu gia và lão phu nhân coi trọng, quả thực không giống người thường.

 

Tống Minh nhìn bóng người nhỏ xinh của Lê Hương, không nhanh không chậm cong môi: “Lê tiểu thư, đại thiếu gia bây giờ đang ở trong bệnh viện, cô chắc là không muốn thăm cậu ấy?” Cái gì? Bước chân Lê Hương khựng lại, cô nhanh chóng xoay người nhìn Tống Minh: “Mạc Tuân làm sao?”

 

“Đại thiếu gia uống trọn một lọ thuốc ngủ, cũng may được phát hiện kịp thời, đưa đến bệnh viện rửa sạch dạ dày, nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh.” Anh uống trọn một lọ thuốc ngủ? Con ngươi Lê Hương co rụt lại, chẳng lẽ anh…

 

điên rồi? Mạc Tử Tiễn cúp điện thoại sau đó xoay người, đã không thấy bóng dáng Lê Hương đâu.

 

“Lê Hương đâu?” Tiểu Ngũ sờ sờ đầu: “Lúc nãy Lê tiểu thư vẫn còn ở đây mà…” Tròng mắt đen láy của Mạc Tử Tiễn trầm xuống, mới vừa tốn thời gian nhận điện thoại, xoay người đã không thấy tăm hơi cô.

 

Dự cảm không lành trong lòng đã thành sự thật, cô vẫn không thể rời khỏi Hải Thành này.

 

Kỳ thực trong lòng Mạc Tử Tiễn so với ai khác rất rõ, có thể Lê Hương đối với nơi này đã không còn lưu luyến, thế nhưng nơi đây lại có ràng buộc sâu đậm nhất với cô, đó chính là Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân còn ở nơi này, cô có thể đi đâu được chứ? Trong bệnh viện.

 

Lê Hương vội vã chạy tới, sau đó đẩy ra cửa phòng bệnh, trong phòng bệnh yên tĩnh, không có người, Mạc Tuân mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, vẫn còn đang hôn mê.

 

Lê Hương đi tới bên giường, mắt nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, dáng vẻ hôn mê lạnh lùng mà cứng rắn, quãng thời gian này anh gây đi rất nhiều, càng thêm thâm trầm, hiện tại anh gần như không còn sinh khí nằm ở đây, yên tĩnh đến khiến người áp lực, trong phòng bệnh đều tiếng “tích tích” chói tai của máy đếm nhịp tim.

 

Lê Hương chậm rãi vươn tay nhỏ bé, đầu ngón tay run rẫy rơi vào trên mặt của anh, người đàn ông lúc sáng còn trưng ra dáng vẻ đáng ghét giờ lại nằm ở đây.

 

Thì ra, anh cũng có lúc tái nhợt yếu ớt đến thé.

 

Thì ra, to cao như anh, cũng có ngày gục xuống.

 

Viền mắt trắng nõn của Lê Hương chậm rãi đỏ lên, sau đó tí tách, dòng lệ tựa hạt châu rối rít rơi xuống.

 

Nước mắt nóng hỏi, thiêu cháy mắt cô, để trái tim cô đau đến oằn mình.

 

Lúc này cửa phòng bệnh bị đầy ra, có người đi vào, là Mạc lão phu nhân.

 

Mắt Lão phu nhân đỏ ngầu, rõ ràng đã khóc qua, bà đau lòng nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cháu về rồi?”