Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 476




Chương 476:

 

Trời ạt Diệp Linh từ trên ghế nhảy dựng lên: “Lê Hương, cậu biết Mạc gia ở Đế Đô không, chính là trung tâm hào môn chân chính đấy, Mạc Tuân phải trở về Đề Đô kế thừa đế quốc thương nghiệp kia của Mạc thị, anh ta là thái tử, cậu vậy mà đã từng là thái tử phil” Lê Hương cũng không tận lực hỏi thăm Mạc gia ở Đề Đô, cô cũng từ lời Diệp Linh lúc nãy mới biêt được Mạc gia Đề Đô quả thật lợi hại và lớn mạnh, nhưng dù cho đế quốc thương giới có lớn đến đâu thì đối với Mạc Tuân mà nói chỉ là cung điện băng lạnh, trồng trải! Anh cũng sẽ không trở về Mạc gia ở Đề Đô.

 

Mấy năm nay anh mang theo bà nội đến sống tại Hải Thành, không nói tới một tiếng nào với bố mình, dường như đã chặt đứt tất cả liên hệ với Mạc gia ở Đề Đô.

 

“Linh Linh, chúng tớ đã ly hôn, dù cho anh ấy trở về ké thừa sản nghiệp của bó thì cũng không có quan hệ gì với tớ rồi.”

 

“Lời là nói như vậy, thế nhưng chúng ta đừng nên không cần tiền anh ta, Mạc gia là mỏ vàng đấy, không bao giò thiếu tiền, xong rồi, chúng ta đã vụt mất mấy tỷ… đô la Mỹ rồi.” Diệp Linh đau lòng nhức óc, hệt như tiền trong tay cô ấy bị mắt vậy.

 

Lê Hương bị chọc cười, cô đưa tay ôm lấy Diệp Linh: “Linh Linh, đó là chuyện của anh ấy, chúng ta đừng nhắc về anh ấy nữa, cậu nói tớ nghe đi, cậu đến Đề Đô, Cố thiếu không ý kiến sao?” Nhắc tới Có Dạ Cần, nụ cười mềm mại đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh dần biến mát: “Anh ta sẽ không để tớ đi, nhưng tớ sẽ nghĩ cách thoát khỏi anh ta.

 

“Cần giúp thì nói với tớ.”

 

“Lê Hương, cậu lo thân mình trước đi! Đừng để tớ lo lắng là được.”

 

“Biết rồi mà.” Lê Hương dính vào người Diệp Linh làm nũng.

 

Diệp Linh rời đi, Lê Hương nằm mềm mại trên giường lớn lại không thể nào ngủ được, trong đầu cô đều là khuôn mặt tuần tú kia của Mạc Tuân.

 

Khoảng thời gian này quá bận rộn cô không nhớ đến anh, thật vất vả mới rãnh rỗi, trong óc trong lòng, vẫn là ngập tràn bóng hình anh.

 

Lê Hương không biết mình cần bao lâu để quên anh, nói chung không phải hiện tại, bây giờ cô nhớ đến anh, lòng của cô vẫn đau nhức như cũ, đau đến muốn co gập mình lại, tự mình liếm láp vét thương.

 

Lúc nãy là lần đầu tiên cô thấy bố anh, còn có mẹ kế của anh, cơ nghiệp khổng lồ kia của Mạc thị, anh sẽ trở về kế thừa sao, anh sẽ về Đề Đô sao? Cô biết Đế Đô lưu trong trí nhớ anh là thống khổ, là bất thiện, lúc đó Mạc Tuân chính là quái vật trong mắt đám công tử nhà giàu Đề Đô đó, bệnh tâm thần, bọn họ không muốn dung nạp tiếp nhận anh, đều không phải là bạn anh.

 

Lê Hương lại nghĩ tới mẹ ruột của Mạc Tuân – Liễu Anh Lạc, cô không có cơ hội ngắm nhìn dáng vẻ của Liễu Anh Lạc, ngắm nhìn vị tuyệt sắc phong thái, đệ nhất mỹ nhân Đề Đô này.

 

Lê Hương có chút bận tâm, hiện tại thân thể anh thế nào, mắt ngủ còn có bệnh tâm lý, có chuyển biến tốt đẹp chút nào không, hay là luôn duy trì liên tục chuyển xấu? Lê Hương trằn trọc, càng thêm ngủ không được, cô dứt khoát ngồi dậy, lại lật mở quyền y điển kia của mẹ lưu lại, muốn tìm thử có chút tin tức nào có liên quan đến bệnh tình Mạc Tuân không.

 

Thế nhưng cô thất vọng rồi, không có.

 

Lật tới trang cuối cùng lúc, hàng mi cánh bướm của Lê Hương chợt run lên, chỉ thấy trên một trang cuối cùng viết cắm thuật thượng cổ, lấy độc trị độc, lấy máu luyện thuốc.

 

Lê Hương dừng lại trang này, cô nhìn đi nhìn lại dòng chữ nhỏ đó.

 

Tối hôm qua Lê Hương ngủ quá muộn, nên ngày hôm sau rời giường trễ, cô vệ sinh rửa mặt xong, liền vác túi xách ra cửa, đi ngắm nhìn thật kỹ Hải Thành này.

 

Thế nhưng thật bất hạnh, lúc cô đang đi giữa đường đã cảm thấy ánh mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy.