Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 475




Chương 475:

 

Về người bố này, Mạc Tuân chẳng bao giờ đề cập qua, anh không nhắc tới một chữ.

 

Diệp Linh lại ném qua một quyển tạp chí thương nghiệp: “Đây chính là tạp chí năm đó, quyển này đã ngừng xuất bản rồi, phía trên là đoạn phỏng vấn của Mạc Tư Tước – đế vương thương giới một thời, giờ cậu không thấy được ông ấy đâu, bởi vì ông ấy đã trở thành một tồn tại bí ẩn mà tất cả các tạp chí kinh doanh lớn hàng tuần không bắt được, Lê Hương, xem kỹ vào, để cậu biết thế nào là cực phẩm chân chính.”

 

Lê Hương cúi đầu, thấy được người đàn ông trên bìa tạp chí kia, Mạc Tư Tước bố ruột của Mạc Tuân.

 

Trên bìa là Mạc Tư Tước ngồi trong văn phòng kinh doanh trên cao, ông mặc áo sơ mi trắng, quanh thân không có một chút phồn hoa, nhưng ông giở tay nhắc chân đều tràn ngập khí chất hoàng thất quý tộc lạnh lùng, ngoài cửa số hắt qua tia nắng, chiếu qua bờ vai rộng của ông.

 

Lê Hương nhìn gương mặt tuần tú như trời đất tạo thành kia của Mạc Tư Tước, cô biết Mạc Tuân giống ai rồi, Mạc Tuân thực sự rất giống bố ruột anh.

 

Lê Hương nhìn xuyên qua Mạc Tư Tước như thấy được Mạc Tuân của mười năm, hai mươi năm sau này.

 

“Lê Hương, vị Mạc Tư Tước này là kỳ tài thương giới, tạo nên đề quốc thương giới khổng lồ cho chính mình, sau đó ông ấy kế thừa Mạc thị, thanh tây máy lần hai đại đế quốc, trở thành tài phiệt Mạc thị bây giờ, chấn động cả một thời kì thương giới, một người đàn ông tài giỏi khí phách, cắm dục cao không với tới ấy, vậy mà vẫn bị Liễu Chiêu Đệ bắt được, người ta nói Liễu Chiêu Đệ mang mệnh phượng hoàng, lời này cứ như sắm truyền ấy!”

 

Lê Hương biết, những gì Diệp Linh đang nói về Liễu Chiêu Đệ thật ra toàn bộ đều là Liễu Anh Lạc, đây là Liễu Anh Lạc khi còn sống.

 

Mà Liễu Chiêu Đệ cho tới bây giò chính là một ma bệnh thấy nắng liền chết, đến giờ bà ta cũng chưa từng đặt chân ra khỏi cửa.

 

Đệ nhất mỹ nhân Đề Đô là Liễu Anh Lạc, người sáng lập Fly là Liễu Anh Lạc, mang mệnh phượng hoàng là Liễu Anh Lạc, được Mạc Tư Tước coi trọng, cũng là Liễu Anh Lạc!

 

“Linh Linh, tình cảm giữa Mạc Tư Tước và Liễu Chiêu Đệ có tốt không?” Lê Hương hỏi.

 

“Tốt, đôi vợ chồng này chính là giai thoại thần tiên ở Đề Đô đấy, mấy năm nay đế vương thương giới một thời – Mạc Tư Tước sinh hoạt cá nhân khá sạch sẽ, không có chút chuyện xấu nào, mà Liễu Chiêu Đệ làm chủ mẫu Mạc gia, thịnh sủng hơn ba mươi năm, cái mạng này của bà ấy là bao nhiêu người mong ước nhưng lại với không đến.” Nói xong Diệp Linh mập mờ chớp mắt vài cái: “Nhưng Liễu Chiêu Đệ, người sáng lập ra Fly đúng là một người phụ nữ tuyệt diễm phong hoa, truyền thuyết lúc còn trẻ bà ấy nổi vang dội khắp Đé Đô, một bộ váy trắng, trong lòng ôm máy cuốn sách, tóc dài phất phới, trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt sắc như là tiên giáng trần, vô số công tử nhà giàu đều theo đuổi bà ấy, mọi người ai cũng đoán mò tương lai bà sẽ gả cho nhà nào, bị ai “kim ốc tàng kiều(*)”.

 

(*) Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

 

“Nhưng…” Diệp Linh nhìn Liễu Chiêu Đệ trong tạp chí nhìn một chút, lắc đầu: “Tớ cảm thấy bên ngoài đồn hơi lố, Liễu Chiêu Đệ này đẹp thì đẹp, nhưng không biết có phải do bà ta đã gả vào nhà giàu có hay là thế nào, tớ lại chẳng nhìn ra chút lạnh lùng trong trẻo của tiên nhân, người ta nhìn bà ấy chỉ thấy vẻ coi thường trong mắt thôi.” Ánh mắt Diệp Linh rất nhạy, dù cho là với mode hay là với phụ nữ, cô ấy luôn có thể liếc mắt phê bình ra điểm yéu.

 

Lê Hương mỉm cười, tiên tử trong trẻo nhưng lạnh lùng kia là Liễu Anh Lạc, không phải Liễu Chiêu Đệ, nên đương nhiên không nhìn ra.

 

“Lê Hương, tay cậu sao lạnh thế, có phải là lần đầu được tiếp xúc với ngành trang sức nên hứng thú quá không.” Diệp Linh sờ sờ bàn tay nhỏ của Lê Hương.

 

Lê Hương nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, có một việc tớ muốn nói cho cậu biết.”

 

“Việc gì, cậu nói đi.”

 

“Kỳ thực, Mạc Tuân đến từ Đề Đô, anh ấy mang họ Mạc, khả năng chính họ Mạc mà cậu nói đến, Mạc Tư Tước là bố của Mạc tiên sinh.” Diệp Linh chợt hít vào một hơi, cô không thể tin nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cậu nói cái gì, cậu nói…

 

Mạc Tuân là…. thái tử gia…. của Mạc gia ở Đề Đô sao…?” Lê Hương gật đầu một cái, chắc là như vậy.