Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 295




Chương 295:

 

Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng giảm bớt sự tâm cơ thủ địch trong mát, cô ta bước tới nhẹ nhàng giải thích: “Hiệu trưởng, để tôi giới thiệu với cô, đây là em gái tôi Lê Hương.

 

Chuyện là như vậy, Lê Hương không có thư mời, nhưng vần muốn đi vào, còn nói cái gì mà hiệu trưởng mời cô ấy đến, đương nhiên tôi sẽ không tin lời nói dôi này, Lê Hương mới tôt nghiệp cấp ba, làm sao quen biết với cô được chứ, nên tôi nhẹ nhàng khuyên Lê Hương rời đi, vừa vặn bảo vệ cũng đến.”

 

Mạc Nhân Nhân liếc Lê Nghiên Nghiên một cái: “Cô nói cái gì, cô nói Lê Hương chỉ mới tốt nghiệp cấp ba?”

 

Lê Nghiên Nghiên đứng thăng lưng, khóe miệng đã vẽ ra một vòng cung tự hào, nhưng ngoài mặt lại thở dài: “Đúng vậy, hiệu trưởng, Lê Hương.

 

từ nhỏ đã được đưa vê quê nên không đọc nhiều sách, học vấn cũng không cao, cô, vạn lần đừng coi thường cô ây.”

 

Giáo sự Tiền thấy Lê Hương đến cũng rất ngạc nhiên: “Lê Hương, sao cô lại ở đây? Hôm nay là buồi tiệc của những người nồi tiếng trong ngành y, cô đừng đên đây gây chuyện. Con gái nhà người ta à, tôi thây cô cũng xinh đẹp, nên có lòng tự trọng một chút, đừng biến mình trở nên quá xấu xí.”

 

Giáo sư Tiên vì những lý do trước mà có thành kiến với Lê Hương, nhưng bà ta thấy Lê Hương †rong chiệc váy dài duyên dáng yêu kiêu như vậy, dáng dập cô gái nhỏ trông rất đẹp.

 

Lê Nghiên Nghiên cảm thấy mục đích đã đạt được, cô ta đắc ý nhìn Lê Hương: “Lê Hương, em mau đi nhanh đi, nêu không bảo vệ thật sự sẽ đuổi cô ra ngoài.

 

Lúc này, Mạc Nhân Nhân đi lên trước _ tuyên bồ: “Lê Hương là do tôi mời, ai dám đuồi cô ấy ra ngoài?”

 

Cái gì?

 

Cả người Lê Nghiên Nghiên cứng đò, hai mắt mở to nhìn Mạc Nhân Nhân đầy hoài nghị, vừa rôi bà ây…

 

bà ây nói cái gì?

 

Lê Hương thực sự… được bà ấy mời đến?

 

Mạc Nhân Nhân ởi đến với trước mặt Lê Hương: “Lê Hương, con đến sao không gọi cho cô một cuộc, đề cô tới đón con.

 

Đôi mặt Lê Hương sáng ngời nhìn Mạc Nhân Nhân: “Hiệu trưởng, con vừa mới đến thôi, tình cờ gặp p một người quen, trò chuyện đôi câu ạ.’ Tất nhiên người quen này là Lê Nghiên Nghiên.

 

Anh mắt lãnh đạm của Mạc Nhân Nhân quét qua khuôn mặt cứng đè của Lê Nghiên Nghiên, sau đó nhìn về phía hai nhân viên bảo vệ và người phục vụ: “Đây là vị khách quý mà tôi mời, mây người đừng dùng mắt chó coi thường người, tất cả lui xuống đi.”

 

“Vâng.” Mọi người lùi về sau.

 

Lê Nghiên Nghiên cảm thấy. như thể mình bị tát vào mặt, bởi vì câu “mắt.

 

chó nhìn người” của Mạc Nhân Nhân dường như nói với cô tổ.

 

Mạc Nhân Nhân trìu mên năm lây bàn tay. nhỏ bé của Lê Hương, mỉm cười đầy yêu thương: “Lê Hương, cô đã đợi bạn lâu lăm rồi, cô thực sự sợ ráng con sẽ không đến. Bộ váy màu nude này là cô nhìn trúng đó, lúc ấy cô thây rât hợp với khí chất thanh lệ xinh đẹp của Con, Lê Hương, tối nay con đẹp quá.”

 

Lê Hương mỉm cười: “Hiệu trưởng, con rất thích chiếc váy dài này, cảm ơn cô ạ.”

 

“Con thích thì tốt rồi, Lê Hương, đi thôi, cô dẫn con đi gặp làm quen vài người.” Mạc Nhân Nhân năm lây bàn tay nhỏ bé của Lê Hương đi vào.

 

Lê Nghiên Nghiên ngây người, hoàn toàn không nói nên lời, đây là vị hiệu trưởng ưu nhã giàu kinh nghiệm cao cao tại thượng mà cô ta biết sao?

 

Chiếc váy dài của Lê Hương lại là do hiệu trưởng đưa cho, hiệu trưởng vô cùng thờ ơ với cô ta, nhưng bà ây đưa chiệc váy dài cho Lê Hương, thái độ khác một trời một vực.

 

Lê Nghiên Nghiên vừa rồi còn vô cùng đắc ý, hiện tại chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh dội xuống.

 

Lúc này, Mạc Nhân Nhân đột nhiên dừng lại nhìn cô ta một cái: “Lê Hương, đây là chị con?”

 

Lê Hương: “Không phải chị ruột.”