Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2903




CHương 2903:

A.

Lâm Bât Nhiệm ngã ngôi ở trên thảm, trán đụng phải góc nhọn giường lớn, nhất thời có một luồng máu nóng theo khuôn mặt nhỏ tái nhọt của cô chảy xuống.

Nhâm Đống biết mình mắt khống ché, vừa rồi anh ta không khống chế được lực đạo, dùng sức hát Lâm Bất Nhiễm ra, do đó làm thương tổn cô, anh ta liền tiền lên, áy náy lại đau lòng nhìn Lâm Bát Nhiễm: “Vợ, em không sao chứ, anh không phải CÔ ý, xin lỗi, anh không muốn thương tổn em.”

Nhìn dáng vẻ Nhâm Đống thống khổ tự trách Lâm Bất Nhiễm như nghẹn ở cô họng, cái gì đều không nói ra được, cô biết mình đã tạo thành tổn thương không thể bù đắp với anh ta.

“Không sao, một chút vết thương nhỏ mà thôi, em không hè đau.” Lâm Bắt Nhiễm dịu dàng an ủi.

Nhâm Đống vươn tay, một tay kéo Lâm Bát Nhiễm vào trong ngực mình: “Vợ ơi, em sẽ rời khỏi anh sao?”

Ánh mắt Lâm Bất Nhiễm có chút mờ mịt, cô cũng không biết.

“Vợ, đừng rời bỏ anh, anh thực sự yêu ngươi, chỉ cân em không ròi bỏ anh, vẫn ở bên cạnh anh, anh cái gì đều chịu được.”

Anh ta đã nói đến mức ấy.

Lâm Bắt Nhiễm nói không cảm động là giả, một người đàn ông yêu cô như vậy, đã đập nát tự tôn mình thành bụi.

“Được.” Lâm Bất Nhiễm vươn tay, ôm lầy Nhâm Đống.

Đã từng cô chọ rằng Nhâm Đống là.

ánh sáng cô năm trong tay, là cứu rồi duy nhật của cô, nhưng là giờ phút này cô mới phát hiện tât cả chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, cô căn bản cũng không xứng đáng có được người đàn ông tôt như vậy.

Chỉ cần anh không ngại cô bản, vậy cô sẽ luôn ở bên anh, vĩnh viên không rời đi.

Trong thư phòng.

Nhâm Đống click vào email, anh ta đã sai người điêu tra Trương Hàn, đã có kêt quả.

Nhâm Đông mở email ra, con ngươi anh ta đột nhiên co rút, giò khắc này anh ta mới biết được người đàn ông trong xe tối qua tại noi lại chính là Hàn 1H danh mãn nhất phương.

Nhâm Đồng cũng biết, hai mạng người trong công ty anh ta nhất định là do Trương Hàn làm ra, thì ra kẻ đứng sau tất cả chính là hắn.

Gã đàn ông đê tiện ác liệt này.

Nhâm Đông tuy hận nghiên răng, thê nhưng anh ta cũng đành chịu, bởi vì anh ta căn bản không có cách nào đối kháng với Trương Hàn, nơi này là địa bàn của hẳn, hắn là Vương, tật cả đều do hắn định đoạt.

Lúc này cửa thư phòng bị đầy ra, Lâm Bất Nhiễm đi đến: “Nhâm Đỗng, anh bận việc xong chưa, bố mẹ sắp tới, chúng ta mau đến sân bay đón bố mẹ thôi?”

Nhâm Đống đưa tay sờ miệng vết thương đã dán urgo của Lâm Bát Nhiễm: “Còn đau không em?”

“Không đau nữa.”

Nhâm Đống câu môi, sau đó giữ bàn tay nhỏ mêm như không xương của Lâm Bất Nhiễm trong lòng bàn tay của mình: “Chúng ta đi đồn bố mẹ.”

Hai người đến sân bay đón bó mẹ Nhâm, bô mẹ Nhâm lôi kéo Nhâm Đống, chưa tỉnh hồn: “Vừa rồi thị thực và hộ chiều của bố mẹ đột nhiên xảy ra chút vấn đề, nhân viên công tác bên trong suýt chút nữa bắt bồ mẹ lại rồi.

Nhâm Đống và Lâm Bất Nhiễm cả kinh: “Bồ mẹ, xảy ra chuyện gì thế ạ?

Đang yên lành tại sao có thể có vấn đê chứ?”