Chương 287:
Mạc Nhân Nhân: “…”
“Bác, Tử Tiện, cháu về trước.” Mạc Tuân cầm chìa khóa xe rời khỏi biệt thự.
Mạc Nhân Nhân nhanh chóng nhìn về phía lão phu nhân: “Mẹ, đến chuyện này mẹ cũng không quan tâm à, Mạc gia là gia tộc giàu có trong thương giới ở Đề Đô, sao Hàn Đình có thể cưới một phu nhân nông cạn tầm thường như thế chứ?”
Mạc lão phu nhân cười hừ một tiếng: “Cuộc hôn nhân này là do mẹ chấp thuận. Nếu con trai mẹ không hài lòng, cứ trực tiếp đến gặp mẹ.”
Mạc Nhân Nhân một lần nữa: “…
Mạc Tuân rời đi, Mạc Tử Tiễn cũng không ở đây ăn tối, Mạc Nhân Nhân tiễn Mạc Tử Tiễn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tử Tiễn, anh trai và bà của cháu không biết làm gì ấy, sao có thể cưới một cô gái quê, hơn nữa bác nhìn anh cháu với bà cứ thần thần bí bí thế nào, giống như muôn giấu giêm bảo vật không cho người ta biệt vậy, đúng là buôn cười.”
Mạc Nhân Nhân là hiệu trưởng của Thánh Lê viện, bản thân lại là con gái Mạc gia, người bà tiếp xúc không phải giàu có quyên quý thì cũng là thiên tài y học, cho dù cô gái từ quê lên này muỗn gặp bà thì cũng phải hẹn trước.
Mạc Tử Tiễn rũ xuống mắt xuống, không nói gì.
Mạc Nhân Nhân không muốn dồn hết sự chú ý vào Mạc Tuân, cơ thể anh là một quả bom hẹn giờ, cưới kiều phụ nữ nào thì bà cũng kệ anh..
Mạc Nhân Nhân nắm lấy tay Mạc Tử Tiên, nói: “Tử Tiến, chuyện đám cưới hào môn đó sẽ không đên với cháu đâu, cháu có thể cưới người con gái mình thích, chỉ cần thân thế cô ấy trong sạch, lại có thiên phú, là thiên kiêu chỉ nữ đủ để sánh đôi với cháu là được.”
Nói rồi Mạc Nhân Nhân nhớ ra điều gì đó, cô thở dài: “Tử Tiễn, không biết vị hôn thê của cháu đang ở đâu nữa, cô ây là con gái của Lâm Thủy Dao đó, có lẽ không ai biết nhưng Lâm Thủy Dao mới thực sự là người sáng lập nên Thánh Lê viện, chỉ là sau khi bà ây tạo dựng thành công xong thì liền ném cho bác, mang con gái mình biến mắt. Con gái Lâm Thủy Dao lớn lên không. biết dáng vẻ trông thế nào, có phải cũng là một nữ thiên tài y Kho2 không nhỉ? Thật ra thì mối hôn Sự này cũng rất tốt, cháu gái Lâm Thủy Dao và cháu là duyên trời tác hợp.”
Mạc Tử Tiễn không có hứng thú lắm với những chủ đề này, anh nhàn nhạt dã rút cánh tay về: “Bác, cháu đi trước.”
Nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn, Mạc Nhân Nhận nhanh chóng nhắc nhỏ: “Tử Tiễn, đừng quên tiệc tối hai ngày sau, đừng quên xem mắt với cô gái thiên tài mà bác thích đấy nhé!”
Mạc Tử Tiễn đã khuất xa khỏi tầm mắt bà.
Tâm trạng của Mạc Nhân Nhân tốt lên một chút, bà thực sự rất thích Lê Hương, từ trong thâm tâm cô đã coi Lê Hương nhự cháu dâu hai của bà, bà dám cá chắc lúc vào tiệc thái độ lạnh lùng của Tử Tiễn sẽ chuyển sang yêu thích khi thấy Hạ định Quán ngay thôi.
Mạc Tuân lái xe, chiếc Rolls- Royce Phantom phi nước đại trên đường, lúc này điện thoại di động vang lên, là lão phu nhân gọi đến.
Mạc Tuân án nhận: “Alo, bà nội.”
“Hàn Đình à, mấy lời bác cháu nói hôm nay đừng đề trong lòng.” Giọng nói yêu thương của lão phu nhân truyện đên.
Mạc Tuân nhìn dòng xe cộ phía sau qua gương chiêu hậu, sau đó lưu loát xoay tay lái: “Bà nội, cháu không sao, người không nên đề trong lòng là bà ây.”
Lão phu nhân thở dài: “Yêu hận đời trước, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, không có tư cách phán xét, nhưng bà nội biết người vô tội nhất chính là cháu, vốn dĩ gia tộc sinh thái * đề lại cho cháu quá nhiều bóng ma tâm lý, cháu sẽ dành cả đời này đề chữa trị tuổi thơ mình.”
* Hiểu nôm na là sinh ra và lớn lên trong 2 gia đình, 1 là gia đình ruột rà, còn lại là gia. đình do bố hay mẹ kết hôn với người khác.
Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân không có bắt kỳ cảm xúc nào, chỉ nhẹ giọng nói: “Bà nội, cháu đã sớm trưởng thành, đã không cần bố mẹ – nữa rồi.”
Lão phu nhân cúp điện thoại, ngay sau đó chiếc Rolls- Royce Phantom đã dùng lại trước cửa viện nghiên cứu Xu Mật.