Chương 2820:
Hạ, bình thường chúng ta chỉ có thể thầy trên fi vi, không ngờ tới họ lại giáng xuống cái bệnh viện nhỏ này của chúng ta.”
“Bọn họ hình như là được… cô gái nhỏ Mạc Họa kia gọi tới, các cô nói cô gái nhỏ kia rốt cuộc có thân phận gì?
“Không biết, dù sao chắc chắn thân phận cũng rất cao quý, cách xa đám bùn đất chúng ta một trời một vực.”
“Một ngày nào đó, cô gái nhỏ kia sẽ trở lại thê giới của mình nhỉ, nơi đây chỉ là hành trình ngắn ngủi của cô ây thôi.”
Lâm Mặc thông mí mắt tuần tú xuống, vừa rôi lúc Mạc Họa gọi điện thoại dùng thế lực của mình, cậu liền ý thức được vô cùng rõ ràng, cô và cậu không cùng một thê giới.
Nơi đây chỉ là hành trình ngắn ngủi của cô, e rằng, cô chẳng mấy chốc sẽ rời đi.
Lâm Mặc phát hiện mình trở nên tham lam, kỳ thực cậu biết cô sớm muộn gì cũng sẽ đi, chỉ là khi cô mới tới, cậu còn có thê đưa cô đi, hiện tại, khi cô một lần lại một lần đi tới bên cạnh cậu, cậu đã không nỡ rời xa sự âm áp tốt đẹp đấy của cô.
Đặt tay chị để trong chăn, Lâm Mặc đi ra phòng bệnh, đi tìm Mạc Họa.
Rất xa cậu đã nhìn thấy Mạc Họa cùng một cô bé cùng một chỗ, cô bé kia là Cố Vũ.
Cô Vũ đã tìm tới, nhào vào trong lòng Mạc Họa, kích động nói: “Chị Họa Họa, chị cả đêm đi đâu, gọi điện thoại cho chị cũng không gọi được, chị còn như vậy em sẽ mách mẹ chị biết, nói chị đi suốt đêm không về đó. Hứ, em không giúp chị giấu nữa đâu.”
Mạc Họa nhanh chóng ôm Cô Vũ: “Vũ Vũ, chị có chút chuyện mà, không phải đã gọi cho em rôi sao, em ngoan nhất, làm ơn đừng mách mẹ chị mà.”
Có Vũ còn không hài lòng: “Chị Họa Họa, thành thực sẽ QUớc khoan hồng, chống cự sẽ bị phạt, nói đi, chị cả đêm ở củng ai, có phải ở với trai không hả?”
YGHlE “Lần trước chị bán vòng tay của mình đi, tiêu một khoản tiền hơn sáu số không đi mua sách thiết kế em liền phát hiện chị không bình thường rồi.
Chị Họa Họa, chẳng lẽ chị đang… bao nuôi ai hảI?” Cô Vũ hỏi.
Bao nuôi?
` Hai chữ này dùng trên người Lâm Mặc, Mạc Họa thực sự nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lúc này Có Vũ ngắng đầu một cái, liền thấy được Lầm Mặc ở phía trước, cô bé nhanh chóng trợn to hai mắt: “Họa… chị Họa Họa, chị nhìn kìa, là…
in IeaijIi Mạc Họa nhìn lại, là Lâm Mặc đi tới.
Nguy rồi, để Vũ Vũ phát hiện rồi.
Hơn nữa, vừa rồi cậu có nghe được các cô nói chuyện không vậy?
Lâm Mặc đi thẳng qua đây, trong lòng Cố Vũ có chút sợ cậu, cô bé liên núp ở phía sau Mạc Họa.
Nhưng nghĩ lại thấy sai sai, cô bé nên bảo vệ chị Họa Họa chứ, cho nên Có Vũ dũng cảm chui. ra, chắn trước mặt Mạc Họa, ưỡn chiếc ngực nhỏ xinh nói: “Anh… anh muốn làm cái gì, không cho phép bắt nạt chị Họa Họa của tôi!”
Có Vũ nỗ lực vượt qua chứng nói lắp Tà khi sợ, để mình có khí thê hơn, . tuy là hai chân cô bé đã như nhữni ra rồi.
Lâm Mặc nhìn thoáng qua Cố Vũ sau đó ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ của Mạc Họa, cậu lên tiếng: “Tôi ở lại chỗ này với chị tôi, cậu về đi, còn phải đi học mà.”
Mạc Họa gật đầu: “Được, tôi đi đây.”
Mạc Họa kéo tay Cố Vũ rời đi.
Có Vũ sợ ngây người, cô bé nhìn chị Họa Họa của mình, lại nhìn sang Lâm Mặc, cái này… cái này có mờ ám!
Lâm Mặc đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Mạc Họa rời đi, lúc này phía trước cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cậu.