Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2792




Chương 2792:

Trương Hàn cầm áo khoác ngoài của mình, trực tiếp ra ngoài.

“Thiếu gia, ngài vẫn còn đang truyền dịch mà.” Thủ hạ nhanh chóng đuôi theo.

Trong bệnh viện.

Lâm Bát Nhiễm nằm trên giường bệnh, trên tay cô cảm quyên sách thiết kế kia, thế nhưng vẫn chưa mở ra.

Ngô Trạch Vũ cảm thấy rất kỳ quái, rất rõ ràng chị Bất Nhiễm rất thích quyền sách thiết kế này, từ sau khi Mạc Họa đưa tới, chị ấy liền thường xuyên cầm ở trong tay, yêu thích không buông, thê nhưng chị vân chưa mở ra.

“Chị Bắt Nhiễm, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi] Hai ngày nữa sẽ giải phẫu, chị cần đề tỉnh thần nghỉ ngơi đủ.”

Lâm Bắt Nhiễm gật đầu: “A Vũ, em trỏ về đi, không cần ở với chị nữa đâu, giò chị ngủ đây.”

“Dạ.” Ngô Trạch Vũ tắt đèn, sau đó rời đi.

Trong phòng bệnh yên tính, một chút thanh âm cũng không có, Lâm Bắt Nhiễm đã quen văng lặng như vậy, cô đặt sách thiệt kê phía dưới gôi, nhăm mắt ngủ.

Đêm nay cô ngủ rât chập chờn, không ngừng gặp ác mộng, cô lại mơ tới lúc mình bị bán đến 1949, cô muốn chạy trốn, thế nhưng đều thất bại.

Mỗi một lần bị bắt trở về những người đó đều sẽ đánh đòn cô một trận dã man, một lần nghiêm trọng nhất là cắt đứt đùi phải cô.

Lâm Bát Nhiễm ở trong mo lại thấy được những khuôn mặt dữ tọn hung ác kia, bọn họ còn thô bỉ nhìn cô.

“Ông chủ, con nhỏ kia cứng đầu lắm, càng đánh nó càng chạy, không bằng đề cho các anh em ngủ nó, kiểu gì nó cũng ngoan lại.”

“Gương mặt này dáng người này, nhìn mà các anh em cứng cả lên.”

Đám dơ bản ấy hận không thể nhào lên ăn sông cô.

Song ông chủ 1949 nhanh chóng quát lớn bọn họ: “Tránh qua một bên đi, con này bây giờ là hoa khôi của chúng ta, qua mây ngày đưa nó đấu giá, có thể ăn được rất nhiều tiền đây.”

Trán Lâm Bát Nhiệm úa ra một lớp mô hôi lạnh, lúc này cô cảm giác có một bàn tay võ võ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Loại cảm giác này thực sự quá chân thực, hơn nữa khiến cô có một loại cảm giác rất quen thuộc, Lâm Bất Nhiễm đột nhiên mở mắt ra.

Hiện tại trong phòng bệnh rất tối, bên giường cô ngôi một người, là Trương Hàn.

Trương Hàn tới.

Mới vừa rồi là hắn sờ mặt cô, bởi vì cô đột nhiên thức dậy, cho nên tay hắn cứng đờ ở giữa không trung.

“Tỉnh?” Trương Hàn thu tay về, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng với cô.

Ở trong trí nhớ Lâm Bát Nhiễm, người đàn ông trước mắt này so đám dợ bản thô bỉ kia càng đáng sợ hơn, hắn là nguồn cơn tất cả ác mộng của cô, hắn đến lần nữa đủ đề thức tỉnh tất cả ký ức thông khô của cô.

Lâm Bắt Nhiễm nhanh chóng ngồi dậy, cô cuộn bên giường, mắt phòng bị nhìn hắn: “Anh chưa chết?”

Hai người đã ba năm không gặp, câu đầu tiên cô nói với hắn là “anh chưa chết”, được rồi, Trương Hàn tạm thời xem như cô › đang quan tâm hắn: “Nhiễm Nhiễm, lầu như vậy không gặp, em có nhớ tôi hay không?”

Lâm Bát Nhiễm lôi chăn, bởi vì quá mức dùng sức, cho nên đốt ngón tay cô cũng bắt đầu trở nên trăng bệch: “Nhớ, tôi mỗi ngày môi đêm đều nhớ đến anh, hận không thể đề anh chết sớm”

Vốn dĩ đội mắt ươn ướt Lâm Bất Nhiễm trông rồng, không chút màu sắc, nhưng nhìn đến Trương Hàn giờ khắc này, trong tròng mắt ươn ướt ây thiêu cháy ngọn lửa hừng hực, màu sắc minh diệm kia dường như khiến cô rực rỡ hẳn lên, cả người cũng có sức sông hon.