Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2777




Chương 2777:

Đêm hôm đó một màn thấy ở trên ban công lại chui vào trong đầu Mạc Họa, dưới ánh trăng, Triệu Hàm Hàm ôm cô Lâm Mặc, thân thể thiệu nữ lả lướt dán chặt vào cậu, vô cùng kiều diễm ám muội.

Cậu là người có bạn gái.

Mạc Họa dường như đột nhiên ý thức được điềm này.

“Chị Họa Họa! Chị Họa Họal” Tiếng kêu của Có Vũ truyền tới.

Mạc Họa nhanh chóng hoàn hồn: “Sao vậy Vũ Vũ?”

“Chị Họa Họa, chị làm sao vậy, đang tốt tự nhiên ngắn người? Chị Họa Họa, em phát hiện chị gân đây có tâm sựt “Phải không? Chị có thể có tâm sự gì?” Mạc Họa phủ nhận.

“Em cũng không biết, nhưng em ở trong ni có xem qua một câu.”

“Câu gì?”

Cố Vũ thần bí đè thấp giọng: “Thiếu nữ hoài xuân…”

Thiếu nữ hoài xuân?

Bốn chữ này làm hàng mi Mạc Họa run lên.

“Thiêu nữ hoài xuân chính là con gái bước vào thời kỳ trưởng thành bắt đầu nghĩ đến chuyện cưới gả, các cô gái đa số gặp người con trai mình thích, sẽ hay thât thân, đờ ra, em thấy trạng thái chị Họa Họa bây giờ hoàn toàn đúng y như vậy đó.”

Có Vũ là người nói vô ý, nhưng Mạc Họa lại là người nghe hữu ý, cô cảm giác trái tim mình giật thót lên.

“Vũ Vũ, em mới bao lớn, đừng nói lung tung nữa, mau đên trường!”

“Dạ, chị Họa Họa.” Cố Vũ giơ giơ tay nhỏ, chạy đến trường cấp 2.

Mạc Họa đứng tại chỗ cũng cảm giác được rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người cô, lúc đầu cô dính vào chuyện của Lâm Mặc và Triệu Hàm Hàm đã có rất nhiều suy đoán đồn đại, cô cũng không để ý tới những ánh mắt này, cũng không quay đâu nhìn Lâm Mặc và Triệu Hàm Hàm, cô đi thẳng vào lớp học.

Lâm Mặc nhìn thân ảnh Mạc Họa biến mắt trong tầm mắt của mình, cậu không cỏ biểu cảm gì, cũng đi vào phòng học theo.

Triệu Hàm Hàm luôn nhìn Lâm Mặc, thế nhưng Lâm Mặc toàn bộ hành trình không nhìn cô ta, ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc, hai tay xuôi ở bên người Triệu Hàm Hàm âm thầm siết thành quyền.

Hôm nay vẫn như bình thường, Mạc Họa chăm chú đi học, Lâm Mặc vẫn đi ngủ.

Buổi chiều tan học, Mạc Họa ởi toilet, đi ngang qua cửa hành lang cô nghe được tiêng động bên trong, hơn nữa rất quen thuộc, là của Triệu Hàm Hàm.

Mạc Họa không phải người thích hóng hớt, cũng. Không có hứng thú nghe trộm người khác, cô muôn mau chóng rời đi, thế nhưng tiếng động bên trong quá rõ, Triệu Hàm Hàm rất kích động: “Lâm Mặc, vì sao cậu không đê ý tới tớ, vì sao cậu đối với tôi luôn lãnh đạm như vậy, tớ. chỗ nào không tốt, cậu nói ra, tớ sẽ sửa, tớ sẽ nỗ lực biến thành dáng vẻ cậu thích!”

Mạc Họa có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cô Triệu Hàm Hàm là một cô gái vừa ưu tú vừa kiêu ngạo, không nghĩ tới cô ta ở trước mặt Lâm Mặc lại hèn mọn đến thế.

“Lâm Mặc, tớ thích cậu, tớ thực sự rất thích cậu!” Triệu Hàm Hàm lần nữa tỏ tình mãnh liệt.

Mạc Họa đã cảm thấy Triệu Hàm Hàm có chút điên cuồng, lần trước chuyện của cô ta và Lâm Mặc ở ban công lộ ra, hậu quả rất nghiềm trọng, hiện tại đi học trở lại rồi, cô ta lại còn bám theo Lâm Mặc không bỏ.

Mạc Họa nhắc chân, muốn rời khỏi đây.

Thế nhựng một giây kế tiếp “két” một tiếng, cửa hành lang đột nhiên mỏ ra, có một người đi ra, là Lâm Mặc.

Mạc Họa không chuẩn bị, cô trực tiếp ngắng đầu, nhanh chóng đụng phải đôi mặt Đan Phượng thanh bân kia của Lâm Mặc.