Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2755




Chương 2755:

Trong con hẻm nhỏ âm u ẩm ưót, Lâm Mặc và Ngô Trạch Vũ đang trên đường trở vê.

Ngô Trạch Vũ vui vẻ nói: “A Mặc, cậu đã tìm ra cách cứu chị Bất Nhiễm rôi, có thể liên lạc giáo sư Ngụy, giáo sư Ngụy là chuyên gia khoa chỉnh hình có tiêng, đê ông ây chữa trị cho chị Bát Nhiễm, chần chị Bất Nhiễm chẳng mấy chốc sẽ khỏe lên rồi.”

Trên gương mặt tuần mỹ Lâm Mặc tràn ra vài phần mềm mại.

“A Mặc, lúc đó tôi không ở đó, nếu không tôi nhất định sẽ đâm chết tên khôn Trương Hàn kial” Ngô Trạch Vũ cắn răng nói.

Nhắc tới cái tên “Trương Hàn” này, Lâm Mặc liền trầm mặt xuống, hiện lên tầng sương lạnh, âm trâm lãnh lẽo có thể đồ giông.

“Lâm Mặc, con về nhà rồi.” Lúc này bác gái từ phía trước đã đi tới.

Lâm Mặc ngắng đầu: “Thưa bác.”

“Lâm Mặc, con mau về nhà đi, bạn gái con tới tìm con, ,bây giờ đang ở nhà con chờ con đấy.” Bác gái cười nói.

Bạn gái?

Ngô Trạch Vũ sợ ngây người: “Me nó, A Mặc, cậu có bạn gái khi nào thê, cái thằng này tệ quá, có bạn gái cũng bắt đâu gạt tôi.”

Lâm Mặc mím môi mỏng, cậu cũng không biết mình ở đâu nhô ra cô bạn gái: “Bác à, con không có bạn gái.”

*Ôi chao Lâm Mặc, con đừng xấu hồ, bác đã thấy rồi, cô bạn gái nhỏ của con thật xinh đẹp đó, giông như tiên nữ hạ phàm vậy, bác nhìn ra được cô bạn gái nhỏ kia gia cảnh nhất định rất tốt, con phải nỗ lực lên, đừng đề cô bé chạy theo thằng nhóc khác.”

“Tiên nữ hạ phàm? A Mặc, cô bạn gái nhỏ của cậu rồt cuộc là ai thế hả?”

Ngô Trạch Vũ tò mò chết.

Trong đầu Lâm Mặc hiện lên một khuôn mặt nhỏ tỏa nắng động nhân, yết hầu của chàng thiêu niên bỗng nhúc nhích một cái, cậu nhắc chân, phóng nhanh ra ngoài.

Bác gái ở phía sau cười nói: “Xem đi, mới vừa rồi còn nói mình không có bạn gái, hiện tại còn gâp gáp về nhà hơn ai hết.”

Ngô Trạch Vũ nhìn mà choáng váng, cậu ta máng tục một tiếng, đuôi theo Lâm Mặc, cậu ta muốn nhìn một chút thằng anh em tốt sẽ quen cô bạn gái như tiên nữ thế nào!

Lâm Mặc vừa về đến nhà liền nghẹ được bên trong truyền đến tiếng đô đạc đập nát còn có tiêng chị cậu la hét, cậu vọt vào, thây được Mạc Họa.

“Ai cho cậu tới đây?” Lâm Mặc bước mạnh lên trước, liền đẩy ra Mạc Họa.

“Chị ơi, chị không sao chứ?” Lâm Mặc vươn tay ôm lấy Lâm Bát Nhiễm mắt khống chê.

Trạng thái Lâm Bất Nhiễm rất không tôt, sắc mặt trắng bệch giống trang giấy, toàn thân còn run run.

Mạc Họa đang dỗ Lâm Bắt Nhiễm, không nghĩ tối Lâm Mặc lại đột nhiên trở về, còn đầy cô một cái.

Cô không đứng vững, cả người lảo đảo về phía sau hết máy bước, thiếu chút nữa đã ngã vật rôi.

Miễn cưỡng đứng vững, Mạc Họa nhìn Lâm Mặc: “Lâm Mặc, tôi tìm cậu có việc, tôi không có ác ý.”

Sắc mặt Lâm Mặc rất không tốt, cậu che chắn Lâm Bất Nhiễm ở trong : ngực mình, cặp mắt Đan Phượng sắc bén âm trâm quét về phía Mạc Họa: “Đây là nhà tôi, ở đây không chào đón cậu, mời lập tức rời đị!”

Mạc Họa thật sự không có ác ý, bắt kể là tối hôm qua vô ý cát ngang buổi hẹn hò của cậu và Triệu Hàm Hàm hay là với chị của cậu, thế nhưng cậu đối với cô thủy chung lãnh đạm lạnh lùng, mỗi một lần đều không nói lời nào dội một gáo nước lạnh vào mặt cô.