Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2730




Chương 2730:

Cầu may mắn đến bên anh.

Cầu bằng tắt cả thành tâm và thiện nguyện nhất.

Đường nhân gian nhiều tang thương, cuộc đời này của Diệp Minh ngâng đầu với đất trời, đã ròng rã bồn mươi năm: Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*”, thế nào mới là anh hùng bạch cốt?

*Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão Trời có tình trời hẳn cũng già thôi : Có trong sách Liệu hoa châu nhàn Mạc 7ÿ l$%, được gọi là thần cú vì không ai đối được.

Có Dạ Cần lặng lặng đứng cạnh Hà Băng, anh cũng đón gió nhìn về phía ngọn Khâu Son, lắng nghe.

Nghe một bài hành khúc anh hùng.

Chu Siêu và lính Huyết Đồng đã thay quần áo mới đi ra, Bạn họ đều đứng đôi diện Khâu Sơn câu khẩn.

“Các anh mau nhìn, đó là cái gì?” Có người ngạc nhiên hét lớn.

Mọi người ngước mắt nhìn ra xa, tắm màn đen phương xa như bị một bàn tay lớn đây ra, lưỡi trăng mỏng manh phát ra một tia sáng, sau đó câu vông hiện ra trong tầm mắt.

Cầu hồng đủ mọi màu sắc vậy mà lại xuất hiện!

Hà Băng nghe được tiếng reo vui mừng, hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve nhè nhẹ rung động, sau đó mở mắt ra, cô nhìn thầy.

Cầu vồng dần rõ nét lộng lẫy tỏa sáng nơi chân trời, lưỡi trăng cũng từ từ khuất sau ánh bình minh, mặt trời đã lên rôi.

Lốc xoáy đi qua, ánh dương hừng hực cháy mạnh như lửa, vắt trên đỉnh núi, khoác lên cho cả ngọn Khâu Sơn một dải sáng màu vàng kim ấm áp.

` “Lốc xoáy ngừng rồi! Lốc xoáy ngưng nhanh như thế!”

“Đài thời tiết nói lốc xoáy một tiếng sau mới có thể tan, không nghĩ tới đã kết thúc trước dự tính.”

“Mặt trời mọc rồi, tất cả đều qua To Mọi người đều đang hoan hô.

Hà Băng chậm rãi nhếch môi, chính nghĩa cũng giông như Diệp Minh, ánh dương chiêu khắp.

Mọi người đều vào Khâu Sơn, Trần Cẩm đích thân đến, từng chiếc xe dJeep quân đội rần ri nghiền ép lên con đường lầy lội: “xoát” cửa xe mở ra, đi xuống tật cả đều là binh.

Mọi người bắt đầu xoắn tay áo lên, cầm xẻng bắt đầu đào núi.

Cứu viện khẩn cấp 24 giò đồng hò, giành giật từng giây.

Mọi người đều tới.

Đón Diệp thủ trưởng về nhà.

Vừa rồi tắm màn đen quá lớn, làm mờ mắt anh, hiện tại mọi người đều tới rôi.

Làm sao có thể để anh lại trong bóng đêm mù mịt này chứ?

Trước đây anh đoạt mệnh cùng trời, cùng đất, đã đưa bao nhiêu người về nhà, hiện tại tất cả mọi người tới đón anh về nhà.

Hà Băng đi tới một chỗ, gốc đại thụ che trời kia đã gãy thành hai đoạn, phía trên còn dính máu.

Hà Băng chậm rãi ngồi xỗm người xuông, cô vươn lòng bàn tay mềm mại sờ lên vết máu, vết máu đã lạnh ngắt, cô lại thấy nóng, đây là máu anh.

Nơi này có hơi thở của anh.

Đây là nơi anh từng đi đến.

Hà Băng nhắc chân, đi về phía trước, nơi đây đã bị nước xối trôi, rất nhiều vết tích đều đã phai nhạt, thế nhưng trên con đường bùn sình đề lại một vết bò rất sâu.

Anh từng bò qua nơi đây!

Hà Băng nhắc chân, dọc theo vét tích anh từng bò qua đi về phía trước từng bước một, cô đi trên con đường anh đã từng đi qua.