Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2726




Chương 2726:

Ý niệm muốn Sống tựa như dây leo điên cuông nảy nở trong đầu, anh giơ bàn tay tràn đây máu tươi lên, đầy ra đại thụ trên người.

Thế nhưng, không đầy được.

Nửa người dưới chôn dưới tàng cây, đã không còn tri giác.

Anh làmsao có thể đầy ra táng đại thụ này?

Lúc này một con lốc Xoáy Vù vù kéo đến, đoạn cành khô trên đất toàn bộ bị cuốn đến trong cơn lốc giữa không trung, đại thụ trên người anh cũng đung đưa.

Thật tốt quái Phải nắm lấy cơ hội này!

Lại một trận lốc xoáy quét qua, Diệp Minh chật vật ngồi dậy, anh nương thế n hai tay đè lên đại thụ sau đó dùng lực.

Anh đã bỏ lại Hà Băng một lần, tuyệt đối sẽ không bỏ lại cô thêm lần nảo nữa.

Mới vừa bên nhau ¡nồng tình lưu luyến, cô đã từng ôm cô anh nói nếu có một ngày anh chết, cô nhất định sẽ đuôi theo anh, khi đó anh luôn cảm thầy đó chỉ là lời bông đùa của tuồi trẻ ngây dại.

Hiện tại anh mới hiểu được, tình yêu của cô tựa như AM gắt tháng sáu, sạch sẽ mà nóng cháy.

Trong nháy mắt, bắp thịt cả người cuồn cuộn nỗi lên, ngũ quan tái nhọt cũng trỏ: nên dữ tợn k hủng bố.

Anh dùng hết khí lực cả đời, trong cổ họng phát ra một tiếng hét khàn khàn ~ Aaal Rằầm một tiếng, đại thụ trên người đã được nhắc lên.

Anh lập tức đồ về trên mặt đát, từng ngụm từng ngụm th ở dốc.

Anh thành công.

Anh cuối cùng thành công rồi.

Anh có thể trở về nhà!

Diệp Minh thử đứng lên, thế nhưng nửa người dưới đã chết lặng, không chút cảm giác, không đứng nỗi.

Trên đùi xối xả máu, không thể nào đứng lên.

Thế nhưng, điều này cũng không thể ngăn cản đường về nhà của anh.

Anh bắt đầu bò dưới đất.

Hai bàn tay móc vào bùn đất, anh từng chút một bò về phía trước, bò đên đâu là máu xuôi thành dòng đến đó.

` Cơn mưa lạnh lẽo vẫn còn tầm tã, thế nhưng toàn thân anh nóng rực, chỉ có một ý niệm trong đâu, vê nhà!

Anh chưa bao giò sợ hãi đêm tối và cái chết, không ai có thể giết chét anh, mạng anh rất lớn rất kiên Cường, dao đậm vào trong tim còn có thể lăn lộn mây vòng cơ mà.

Anh là ai chứ?

Anh là Huyết Ưng!

Anh là Diệp Minh!

Đây đâu đều là khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay kia, một tay cô đặt trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình, hướng về phía anh mặt cong mày cười.

Điểm Điểm ghé vào đầu vai anh, non nót gọi anh, bồ ơi bồ ơi.

Bên tai đều là tiếng cười khanh khách như chuông bạc của cô Diệp Minh, anh mau trở lại nhé, anh làm bồ rôi, em và bé cưng trong bụng đều đang chờ anh đó.

Anh chậm rãi nhếch đôi môi mỏng khô nút, vẽ ra nụ cười: “Hà Băng.”

Hà Băng.

Anh đang gọi tên cô.