Chương 2723:
Gân xanh trên trán Chu Siêu bạo nỏ, viền mắt đỏ bừng, quân nhân, đầu tiên là là phục tòng, anh ta cũng đứng lên.
Một đám lính Huyết Đồng đón gió mà đứng, hát vang lên một bài hành khúc tuyệt vọng.
Diệp Minh nghiêng mắt, nhìn về phía Dương Kim Đậu.
Dương Kim Đậu lệ rơi đầy mặt, đều là bà hại anh, nêều như bà không đên thì tốt rồi.
Anh nhìn bà ta, đó là bởi vì anh có chuyện lưu cho Hà Băng.
Hà Băng, là mềm mại ẩn sâu trong lòng anh nhất.
Anh không buông bỏ được.
Dương Kim Đậu tiến lên, nức nở nói: “Con nói đi.”
Diệp Minh lấy sợi dây đỏ trong túi quân kia ra, chiếc nhẫn kim cương vân như cũ rạng rỡ tỏa sáng, anh đưa dây đỏ, còn có đóa hoa sơn trà kia dính máu nát bươm kia cho , Dương Kim Đậu: “Đưa cho em ây.”
“Được, cho con bé.” Dương Kim Đậu gật đầu, dùng sức gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Còn gì nữa không?
Diệp Minh nghĩ nghĩ, kỳ thực có rất nhiều, thế nhưng, không nói nên lời.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Hết FỒI..
Dương Kim Đậu che miệng lại, thất thanh khóc rồng: “Vậy… đứa trẻ thì sao?”
Đứa trẻ?
Chỉ thây thân hình cao lớn Diệp Minh cứng một cái, sau đó anh chậm chạp dịu dàng nhếch môi mỏng: “Bảo em ây… phá đi!”
Không nên để lại nữa.
Cô còn trẻ, không nên để lại.
Anh thích có con, nhưng cuối cùng vận yêu cô nhiều hơn, huống hô anh có Điểm Điểm, đã đủ rồi.
Trọn đời anh, vậy là đủ rồi.
Trong óc anh lại hiện lên hình ảnh trước khi cô lên xe, khoảnh khắc đó CÔ rủ mắt, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt ở trên bụng…
Thật là đáng tiếc, bàn tay anh chưa kịp sờ lên bụng cô.
Ba năm nay anh không ở cạnh Điểm Điểm, cho đến giờ không cho con bé được tình thương của bồ, không làm tròn trách nhiệm một người bồ, cái thai này, anh lại đã định trước rời đi.
Kiếp này duyên phận quá cạn.
Dương Kim Đậu quay mạnh đầu lại, bà ta đã không đành lòng nhìn anh nữa.
Diệp Minh mỏ mắt ra, nhìn màn trời đen đặc trên đỉnh đầu: “Lính Huyết Đồng nghe lệnh, năm tay nhau rời đi, lập tức trở về nhà!”
Cuông phong kéo tới, chỉ một phút, một giây nơi đây sẽ biến thành liệt ngục, bọn họ đều đang tranh đoạt thời gian.
Chụ Siêu khóc, lính Huyết Đông khóc, nhiêu năm như vậy, bọn họ trèo đèo lội suối, đã trở thành một đặc chủng vô đánh đâu thắng đó, là truyền kỳ, nhựng bây giờ 12 nam hán tử cứng nhắc lại khóc đến nước mắt nước mũi nhem nhuốc.
Chu Siêu vựơn tay lau nước mắt, sau đó đứng thẳng thân: “Nghỉ, nghiêm, cúi chào!”
Tắt cả lính Huyết Đồng đứng thẳng, đón lầy bóng đêm, hướng về phía Diệp Minh trên đất hành lễ.
Diệp Minh giơ tay lên, chào lại.
Gió lạnh gào thét, là tiếng ai nắc nghẹn xé nát tim can?