Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2700




Chương 2700:

Hà Băng ởi lên trước, nhìn con trai của người khác, hai mắt bé trai kia sáng rực, vô cùng đáng yêu.

Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt v e một khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, tựa như đậu hủ nguyên chất.

Trong lòng Hà Băng mêm rồi tỉnh rồi mù, cô vôn thích con nít, trước đây luôn cảm thán Điểm Điểm lớn lên tua nhanh.

“Tớ có thể ôm bé không?” Hà Băng hỏi.

“Đương nhiên có thể.”

Hà Băng thận trọng ôm cậu bé.

“Diệp thủ trưởng, chào anh chào anh.” Lúc này bên tai truyền đến thanh âm.

Hà Băng nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước xuất hiện một thân thể cường tráng cao lớn, ngược sáng đứng yên, là Diệp Minh.

Diệp Minh hai tay đút trong túi quần, cặp “nã đen kia đang rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô.

Anh tới được một lúc rồi.

Vẫn luôn đứng nhìn cô.

Từ góc độ của anh có thể thấy nửa khuôn mặt nhỏ nghiêng của cô, cái trán mỹ nhân, hiện lên da thịt khỏe mạnh sáng hồng, cô tựa như có gì đó khang Bn dường như so với trước đây càng dịu dàng, mỹ lệ động lòng người hơn đôi chút.

Cô dường như rất thích con nít, ôm vào trong ngực, mặt mày sáng rỡ tươi Cười.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời tim Hà Băng đập rộn lên.

Có phải anh đã tới rất sớm rồi không, thấy cô ôm con trai người ta, cô nghĩ nghĩ thấy thật là ba chấm mà.

Khuôn mặt nhỏ Hà Băng nóng như lửa đốt, cô trả đứa bé về tay mẹ.

Diệp Minh cùng một quan lớn đứng chung một chỗ nói chuyện, tiếng bọn họ nói chuyện rất thấp, Hà Băng nghe không được bọn họ đang nói cái gì, nhưng cô thấy người kia nhìn vê phía cô, sau đó lịch sự gật đầu về phía cô một sau đó rời đi.

Trong hành lang chỉ còn sót hai người bọn họ, tim Hà Băng đập rộn lên.

Rất nhớ anh, rất muốn tới gần anh, tỉ tê với anh.

Thế nhưng cơ hội tới, cô đột nhiên lại không biệt nói gì.

Lúc này Diệp Minh nhắc đôi chân dài, đi tới cô.

Cô đứng yên không nhúc nhích, theo bước chân anh đến gân, trong tầm mắt dần dần đen, thần hình cao lớn kia đã bá đạo chặn lại tất cả tia sáng.

Cô ngửi được mùi thơm nam tính sạch sẻ ngào ngạt trên người anh, còn có khí tràng áp bách kia, khiến người ta trông đã khiếp sợ.

Anh đến gần.

Từng chút một đến gần.

Sau đó, đi thoáng qua cô, rời đi.

Anh cứ vậy mà đi?

Hai người xa nhau lâu như vậy, hiện tại thật vật vả mới gặp, lẽ nào một câu một chữ anh không có gì đề nói sao?

“Diệp Minh!”

Hà Băng kêu một tiếng.

Diệp Minh dừng bước.

Hà Băng nhanh chóng từ phía sau nhào qua, vươn hai tay nhỏ bé ôm lầy . vòng hông lớn của anh.

Cô từ phía sau ôm lấy anh.