Chương 2693:
Tắt cả huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại, tiếng nhạn bay qua phăng phắc, cờ đỏ tung bay trong gió, là nhân ảnh ai vào thời khắc này trở thành vĩnh hằng?
Nghỉ thức nhận huân Chương kết thúc, tất cả quần chúng vây xem cũng bắt đầu rút lui khỏi, có người không cần thận đụng phải Hà Băng một cái, hai mắt Hà Bằng đột nhiên tôi sằm.
“Xin lỗi, cô gái, cô không sao chứ?”
Người chạm phải nhanh chóng xin lỗi.
Hà Băng nhắm mắt sau đó mở ta, cô cảm thầy váng đầu, hoa mắt.
Tay nhỏ đè lên ngực, cô khó chịu muôn ói.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay tái xanh, cô lắc đầu: “Tồi không sao..
“Tất cả mọi người nhường đường, ĐC của Diệp thủ trưởng sắp đên.” Lúc này có người đi ra duy trì trật tự.
Hà Băng lui về phía sau mấy bước, mọi người tự giác nhường ra một con đường.
Lúc này một chiếc xe .Jeep quân đội chống đạn màu xanh chậm rãi chạy đi ra, xe đặc biệt của Diệp Minh đi ra.
Chiếc xe dJeep này là đặt làm tư nhân, trên cửa số Xe cỌ sáng dán tắm màn đen tân tiền nhất, người bên ngoài căn bản nhìn không thây bên trong.
Hà Băng nhìn chiếc xe .Jeep này = deep cách cô gân một chút, lại gần hơn một chút, cô chăm chú nhìn, chằm chằm, nhìn không chớp mắt.
Cô biết, anh đang ở bên trong.
Tuy nhìn không thấy, thế nhưng cô cảm giác một ánh mắt nóng bỏng xuyên qua cửa số xe rơi vào trên người cô.
Anh nhất định đang nhìn cô.
Trong nháy mắt tim Hà Băng đập rộn lên, lúc này xe Jeep lướt qua vai cô, sau đó phóng đi.
Anh đi.
Anh đi rồi.
Hà Băng thõng xuống hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve, kỳ thực, cô muốn trò chuyện với anh.
Cô muốn nói cho anh biết, cô rất vui vẻ.
Cô nghĩ kỹ nhìn anh kỹ một chút, nhìn da Si vẻ anh lần đầu tiên mặc quân trang.
Vừa rồi anh ở trên đài, cô trong đám người, cô không thấy rõ.
Cô một mực mong đợi ngày này, anh khoác lên quân trang, nhưng không giông với với cô tưởng tượng, nêu như… nếu như cô có thê tự tay giú anh mặc vào quân trang thì tốt hơn.
Cô muốn sờ huân Chương trên vai anh, muốn sờ vuốt v e gò má anh tuần đó, muôn nói với anh, Diệp Minh, anh giỏi quá, anh là niêm tự hào của em.
Thế nhưng, cô cái gì cũng làm không được.
Lúc này hai mắt Hà Băng tối sầm, trực tiêp hôn mê.
“Này, cô gì ơi!”
Hà Băng chậm rãi mở mắt ra, cô đang ở trong phòng bệnh.
Cô làm sao vậy?
Đang yên lành sao tự dưng lại hôn mê?
Hà Băng giật giật, muốn ngồi dậy, lúc này bác sĩ đi đên: “Cô gái mau nằm xuông, cô bây giò phải nghỉ ngơi thật tôt.”