Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2676




Chương 2676:

Hà Băng cất cao giọng nói ngân vang mạnh mẽ như chuông bạc nói hết những lời này ra, không kiêu ngạo không siễm nịnh, mỗi câu mỗi một chữ đâm thẳng vào lòng người, giống như ngày nước sông chảy trôi ngày thu, tùy tiện thả mình, lại mang theo hơi thu mát mẻ nhè nhẹ mà tang thương.

Bọn họ phảng phất ở trên người cô gái này thấy được một bóng hình khác, bóng hình đó cả thân đồ đen, dần dần biến mắt trong bóng tối.

Tất cả binh lính cùng nhìn nhau, lệ dâng trong mắt.

Anh mất Trân Câm thâm trâm mím môi: “Cô gái, cô đi theo tôi.”

Hà Băng đi tới phòng làm việc của thủ trưởng, cô thở dài một hơi trong lòng, kỳ thực cô cũng sợ.

“Thủ trưởng, chào ông, tôi là Hà Băng.”

Hà Băng tự giới thiệu.

Trần Cẩm nhìn cặp mắt đẹp như băng tuyết của Hà Băng, sạch sẽ lại dũng cảm, ông câu môi cười, chỉ một cái sô pha: “Hà Băng, ngồi đi.”

“Cảm ơn thủ trưởng, nhưng tôi không ngồi, tôi đi thẳng vào vấn đề, lần này Huyết Ưng chấp hành nhiệm vụ, vào sinh ra tử, thê nhưng công lao của anh ấy lại bị Tống Trùng chiếm, con gái của ông biết rõ chân tướng, nhưng có tham dự trong đó, chuyện này thủ trưởng ông biết không?” Hà Băng hỏi.

Trần Cẩm liếc thư ký riêng, thư ký riêng nhanh chóng mở miệng đáp: “Thủ trưởng, gần đây ngài sắp xếp hành trình rất kín, chuyện của Huyết Ưng và Bò Cạp tôi chưa kịp hội báo với ngài, còn về phần chân tướng như thế nào, chúng ta cần phái người đi thăm dò.”

Trần Cẩm đặt chén trà xuống, hướng về phía thư ký riêng hạ mệnh lệnh: “Lập tức tra rõ việc này.”

“Vâng, thủ trưởng.”

Thư ký riêng nhận lệnh rời đi.

Trân Câm ngâng đâu nhìn Hà Băng: “Tôi còn tưởng rằng thằng nhóc Diệp Minh kia muốn cô độc sống quãng đời còn lại đấy, không nghĩ tới nó lại thua ở trên một con nhóc.”

“Thủ trưởng, là bởi vì Diệp Minh không thích con gái Thiến Thiến của ông, cho nên ông nói chuyện mới chanh chua như thế sao?”

(0 VH Con nhóc này, đúng là con ma cuồng bảo vệ chồng!

“Thiến Thiến thích Diệp Minh, tôi cũng có ý để Diệp Minh làm người nối nghiệp tôi.” Trần Cảm không hề cắm ky, nói râ quyêt định trong lòng.

Hà Băng cũng không cắm ky, cô nhìn Trần Cẩm: “Vậy thì thật xin lỗi, Diệp Minh sẽ đóng gói con gái ông trả về.”

Dưa hái xanh không ngọt, Trần Cẩm cười cười.

Trần Cẩm nhìn Hà Băng một chút, ông rất thích con bé này.

“Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Đi, tôi dẫn cô đi ăn.” Trần Cảm đứng dậy.

Hàng mi Hà Băng run lên, đâu ra chuyện tốt đến thế, thủ trưởng đại nhân mời cô ăn?

Cô hình như cũng thật sự thích người thủ trưởng này.

Bên kia, trong bệnh viện ầm ï, Thiến Thiến được cứu về, thế nhưng cánh tay phải cô ta đã bị thương, đang được đầy vào trong phòng phẫu thuật.

Sắc mặt Thiến Thiến trắng bệch vì đau, cô ta dùng hai tay siết chặc ống tay áo người đàn ông, không ngừng khóc lóc nói: “Đau, em đau quá… Anh có thể đừng đi không, ở lại với em?”

Diệp Minh thân cao chân dài đứng nghiêm, mặt không chút thay đổi, ngũ quan thâm thúy anh tuắn lạnh lùng, anh cụp mắt xuông nhìn Thiên Thiên: “Thả tay!”