Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2650




Chương 2650:

Anh vì sao không nói?

Hai tay xuôi ở bên người Hà Băng siết thành quyền, cho tới khi móng tay bóp vào trong lòng bàn tay không cảm thấy đau nữa, ba năm trước, anh đã giày vò đến độ nào?

Lúc ô hôn mê nằm viện, lính Huyết Đồng bởi vì mỹ nhân kế mà bị lộ, Chu Siêu bị bắt, tất cả mọi người lâm vào nguy hiểm.

Anh là chỉ huy cao cấp của Huyết Đồng Đặc Chủng, một bên là đât nước, một bên là cô, anh sao có thể lựa chọn?

Mặc kệ bao nhiêu khó khăn, anh vẫn làm xong ổn thỏa, anh giữ được đất nước, che chở được cô, cái giá đắt phải trả là anh phế đi đùi phải.

Đất nước là tín ngưỡng của anh, trách nhiệm của anh, cô là cô gái anh yêu, không cách nào đưa ra lựa chọn giữ hay buông, điều duy nhất anh có thể làm chính là hi sinh bản thân.

Anh sắp xếp xong xuôi tất cả hậu sự, giả chết, để cô hận anh oán anh quên đi anh.

Cô vẫn không muốn trở thành gánh nặng của anh, không nghĩ tới vẫn trở thành gánh nặng của anh.

Cô rôt cục đã hiệu, hiệu vì sao anh trên đường tình yêu này đi lưỡng lự bàng hoàng như vậy, đó là bởi vì… tình yêu của anh so với cô tới càng thêm thâm trầm càng thêm sâu sắc.

Diệp Minh.

Diệp Minh của cô.

Lúc này một thủ hạ nhanh chóng đi đến: “Anh Bò Cạp, không xong rồi, chúng ta bị phát hiện, có người tới.”

Có người tới.

Diệp Minh tới.

Bò Cạp “ha ha” cười to: “không nghĩ tới Huyêt Ưng chạy tới nhanh như vậy, quả nhiên không để tao thất vọng!”

Trong tròng mắt Hà Băng tràn ra ý mềm mại, tuy cô không thấy anh, nhưng cô đã cảm nhận được hơi thở của anh, loại mùi vị rất nặng đó, mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm.

“Băng Băng, đi theo tao, đều nói anh hùng khó quá ải mỹ nhân, không ngờ Huyết Ưng cũng không ngoại lệ, hiện tại tao muốn mang người phụ nữ Huyết Ưng yêu đi.”

“Mày tưởng mày có thể rời khỏi chỗ này? Ở đây đã bị người FIU bao vây, có chắp cánh cũng không thể bay.”

Bò Cạp giơ nhẫn hoàng kim trên tay lên: “Hà Băng, mày đã phát hiện con dấu riêng của tao, không thể không nói mày rất thông minh, thế nhưng mày quá ngây thơ, phàm là nơi tao từng đi qua từng cái đều có một mật đạo dành riêng cho tao, mới ngay đây, tao đã dùng con dấu riêng này mở ra mật đạo, lần này tao mang mày đi trên nước, chúng ta ngồi ca nô rời khỏi đây.”

Ánh mắt Hà Băng biến đổi, cô khẽ di chuyển, muốn có hành động, thế nhưng một giây kế tiếp, toàn thân cô mềm nhữũn.

Khí lực toàn thân cô đêu bị rút đi rôi.

“Mày bỏ thuốc tao?”

“Hà Băng, không bỏ thuốc mày. mày sẽ không nghe lời, yên tâm, tao chỉ hạ chút thuốc mê.”

Nói rồi Bò Cạp đã đi tới, gã vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ của Hà Băng, mê luyến nói: “Anh đây còn chưa nếm được tư vị của cô em, sao cam lòng tổn thương em chứ!”

Hà Băng nghiêng đầu tránh một cái: “Cút”

“Ha ha, mày càng hung dữ, tao càng thích!”

“Oanh” một tiếng, Diệp Minh đạp ra cổng.

Bên trong trống không, không ai.