Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2637




Chương 2637:

“Huyết Ưng, em chỗ nào không tốt, anh nói đi, em có thể thay đổi.” Thiến Thiến thả mềm giọng, có vẻ ăn nói khép nép.

Diệp Minh không có biểu cảm nào, ngay cả mi tâm cũng không chau lại: “Cô tốt, thế nhưng liên quan gì đến tôi đâu?”

Trong căn hộ.

Hà Băng tắm nước nóng, đầy đầu cô đều là hình ảnh Diệp Minh và Thiến Thiến ở chung với nhau, tức giận đến nỗi cơm tối cũng không ăn.

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại cô tới.

Là Diệp Minh gọi.

Cô không nhận.

Lúc này “ding” một tiếng, một tin nhắn tới — mở cửa.

Hà Băng đọc lại tin nhăn lân nữa — mở cửa.

Mở cửa.

Trời ạ.

Vậy mà anh lại tới.

Anh đang ở ngoài cửa nhà cô.

Hà Băng không mang giày, nhanh chân chạy, kéo cổng ra.

Ngoài cửa đứng nghiêm một thân thể cao lớn cường tráng, đứng ở nơi đó giống như một vị môn thần, ngược sáng mà đến.

Thật sự là Diệp Minh.

Hà Băng nhìn anh, hừ lạnh: “Anh tới làm cái gì, Thiến Thiến không giữ anh qua đêm trong khách sạn à?”

Cô còn chắn ở cửa, không để anh vào.

Diệp Minh vươn tay đẩy cửa ra, chân dài bước vào, lại trở tay đóng cửa lại.

Động tác này vừa thẳng thừng vừa bá đạo.

Anh nhẹ nhàng tựa lưng trên ván cửa, câu môi cười cười: “Anh đi, ai đó sẽ khóc nhè mắt.”

“Em sẽ không khóc nhè!” Hà Băng tuy nói như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Diệp Minh rủ mắt thây được đôi chân trần của cô, anh chau mày kiếm anh khí: “Sao lại đi chân trần?”

ìng 10 Anh vươn cánh tay cường tráng giữ lại eo thon của cô, nhẹ nhàng nhắc lên, bế cô lên.

Hà Băng nhanh chóng vươn tay ôm cổ anh.

“Ôm chặt như thế?” Diệp Minh cười thật thấp, còn cúi người hôn trán cô một cái.

Hà Băng ôm chặt anh hơn, rầu rĩ nói: “Em còn tưởng rằng anh lại không cần em nữa.”

Chữ “lại” này khiên trái tim Diệp Minh nhói đau, anh siết chặt cánh tay cường tráng, dùng sức siết chặt cô: “Thích anh đến vậy à?”

Anh hiện tại không có gì cả, còn phế đi đùi phải, cô chỉ mới 24 tuổi, vì sao thích anh như thế?

“Em thích hay không thích anh, thích anh đến bao nhiêu, trong lòng anh không đong đếm được sao?” Hà Băng hai mắt sáng lên nhìn anh.

Thời khắc này phảng phát làm cho Diệp Minh lại trở về thời gian cũ, tháng ngày xưa cũ này ẩn sâu ở đáy lòng anh, những ngày tháng vui sướng tùy ý xưa cũ, ba năm nay anh đã từng một lần những tưởng khoảng thời gian tươi đẹp kia đã cách anh rât xa, nhưng bây giờ bỗng nhiên quay đầu lại, anh mới phát hiện tất cả vẫn luôn ở đó.