Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2588




Chương 2588:

“Cái gì, Triệu thái thái? Ah, đúng đúng đúng, là Triệu thái thái!”

“Cũng không biết Triệu tổng chúng ta nghĩ thế nào nữa, Triệu tổng nghĩ muốn kiểu phụ nữ nào không có, vậy mà lại chọn Hà Băng. Đừng tưởng rằng mọi người không dám nhắc tới, những chuyện quá khứ kia sẽ không tồn tại, ba năm trước đây lão đại Tiêu Thành xưng bá Hồng Kông một đời còn nhớ không, Triệu thái thái của chúng ta hình như là tình nhân của người ta đấy!”

“Tuy Tiêu Thành đã chết ba năm trước, cái này cũng không sửa được cô chính là đôi giày rách bị người khác chơi qual”

“Triệu thái thái, cô nhất định rất cô đơn nhỉ! Tối hôm nay hai anh em chúng tôi bồi cô nhé?”

Hai gả đàn ông kia đông thời đi tới hướng Hà Băng, không có ý tối.

Mặt Hà Băng không chút thay đổi, cũng không di chuyển, cô lạnh lùng cười lạnh một tiếng, chờ hai người kia đi tới.

Thế nhưng, trái tim cô đau nhói như bị ong chích.

Thành phố Hồng Khẩu lớn như vậy, cho dù tất cả quá khứ đã đều bị đè ép xuống, nhưng vẫn có rất nhiều tin đồn lưu truyền đến trên phố.

Cô tưởng rằng mình đã quên, bây giờ lại bị người ta dễ dàng nhắc tới.

Vết thương ẩn sâu ở đáy lòng kia, cô tưởng đã thành seo, hiện tại lật ra nhìn lại vẫn còn rướm máu đầm đìa như trước.

Lúc này hai gã đàn ông đã đi tới, ánh mắt Hà Băng sắc lại, sắp có hành động.

Thế nhưng trong tầm mắt tối sầm, một thân ảnh to lớn nhanh chóng xông tới, người đàn ông nhắc chân đạp hai gã kia một cước.

Áaa.

Hai gã đàn ông đó kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất, không bò dậy nổi.

Hà Băng ngước mắt nhìn về phía người đến, là Diệp Minh.

Hà Băng không có biêu cảm nào, cô nhấc đôi chân nhỏ, đạp giày cao gót vòng qua Diệp Minh, trực tiếp bỏ đi.

Hà Băng biết Diệp Minh đi theo phía sau của cô, cô lạnh lùng câu môi: “Tại sao không nói chuyện?”

Diệp Minh chau chặt mày kiếm, hai gã đàn ông kia buông lời nhục nhã cô anh đều nghe được, những vết thương đó là anh gây ra, vĩnh viễn không có cách nào bù đắp.

Anh không biết nên nói cái gì.

Anh không biết còn có thể làm những gì.

“Vừa rôi hai gã đàn ông kia nói chuyện anh cũng nghe thấy rồi, toàn bộ thành phố Hồng Khẩu ngầm hiểu lẫn nhau, đều nhìn tôi như vậy, thanh danh của tôi đã sớm bị hủy hoại, đây chính là thứ người đàn ông kia đem đến cho tôi.”

Diệp Minh hai bàn tay xuôi ở bên người đột nhiên siết thành quyền, sau một hồi lâu, lại chậm rãi buông ra, anh thấp giọng hỏi: “Chồng cô… có để ý tới những thứ này không, anh ta… đối tốt với cô không?”

Hà Băng đột nhiên dừng bước, cô xoay người, nhìn anh: “Anh biết tôi đã kết hôn?”

Diệp Minh mím môi.

Hà Băng nhìn anh chăm chăm, nhìn chòng chọc vào anh, cô đã có được đáp án, anh biết cô đã kết hôn rồi.

Thì ra, anh biết cô kết hôn rồi!

Ah.

Tốt.

Thật tốt.

“Anh đi đi.” Hà Băng đột nhiên nói.