Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2587




Chương 2587:

Hà Băng nhanh chóng đứng dậy, cô đi tới bên người Diệp Minh, đột nhiên giơ tay lên, khoác lên trên đầu vai bằng phẳng của anh.

Diệp Minh chợt cứng đờ.

Lúc này tay Hà Băng theo tuyến vai anh từ từ đi bò xuống, người cũng tiến tới bên tai anh, thổi khí nói: “Vậy… tôi chỉ có thể tự mình động thủ, anh không muốn cởi, tôi giúp anh cởi.”

Vòng hông to lớn của Diệp Minh chợt căng thẳng, không ngờ tới cô sẽ lớn mật như vậy, hiện tại anh đã cảm thây đôi tay nhỏ bé của cô như mang theo dòng điện, tay cô bò đến nơi nào, trong Xương của anh liền vọt lên một trận tê dại, anh nhanh chóng chuyển động cổ họng.

Hà Băng đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh biến hóa, song cô không ngừng, lòng bàn tay mềm mại xẹt qua lồng ngực anh hướng về hông anh, cô “chậc chậc” hai tiếng tán dương: “Không ngờ tới anh tuy đã tàn phế rồi, thế nhưng vóc người còn tốt như vậy, điểm này anh rất giống với anh ấy…

Đúng rồi, anh ấy có tám khối cơ bụng, tôi tới đếm một chút, anh có mấy khối cơ bụng, có phải cũng giống với anh ấy hay không?”

Cô thực sự bắt đầu mò đến cơ bụng anh.

Diệp Minh nhắm mắt, đây tuyệt đối là chất độc lớn nhất trong cuộc đời anh, cô đang khắp nơi trêu lửa, nếu tiếp tục như vậy nữa, anh chỉ sợ không kiềm chế được nữa.

Diệp Minh vươn tay, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Đủ rồi, đừng quậy nữal”

Đủ rồi, đừng quậy nữa!

Thanh âm của một người có thể thay đổi, thế nhưng ngữ khí không thay đổi được, Hà Băng nhìn anh, cô nhớ kỹ Diệp Minh trước đây cũng sẽ thấp giọng răn dạy cô như vậy, bảo cô đừng quậy nữa.

Anh hiện tại còn cúi người, mặt của hai người dựa vào rất gần, gần đến độ cô có thể ngửi được mùi xà phòng thơm mát trên người anh, cô không cười nữa, trực tiếp hỏi: “Vậy anh tự mình cởi, hay là tôi giúp anh cởi?”

*…” Diệp Minh cảm thấy cô là cố ý, cố ý dằn vặt anh, anh mím môi: “Ở đây không có tiện cởi, cô mang tôi ra ngoài trước đi tính sau.”

Anh phải đi ra ngoài trước.

Hà Băng cười lạnh một tiếng: “Cởi quần còn muốn chọn chỗ à, ngươi thật đúng là già mồm.”

Nói xong, cô từ trong lòng bàn tay của anh dùng sức rút cổ tay mình về.

Diệp Minh bàn tay rơi vào khoảng không, ngón tay anh cuộn lên ma sát một cái, lại bắt đầu hoài niệm xúc cảm da thịt trơn nhẫn ấy.

Hà Băng không ngừng, cô nhắc chân đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: “Đi ra đi.”

Hà Băng đi ra trước, cô ở bên ngoài chờ Diệp Minh.

Lúc này có hai người đàn ông đi tới, đám giám đốc thương trường, uống say như chết, bọn họ thấy Hà Băng hai mắt sáng ngời: “Trời ạ, đây là người nào đây? Không phải là đệ nhất băng mỹ nhân thành phô Hông Khâu, đệ nhât tài nữ Hà Băng Hà đại tiểu thư của chúng ta đấy ư?”

“Hà tiểu thư, chào cô, nào, ôm một cái.”

Một người đàn ông xông đến người Hà Băng.

Trong tròng mắt Hà Băng lóe lên ý lạnh, cô lánh một cái, gã đàn ông say rượu kia trực tiếp đụng phải trên vách tường.

Đau quá.

Gã đàn ông kia thẹn quá thành giận, hừ lạnh một tiếng: “Vênh váo cái gì, bọn tao gọi mày một tiếng Hà đại tiểu thư mày liền thật sự coi mình là Đại tiểu thư rôi?”

Một gã đàn ông khác thô bỉ nhìn khuôn mặt nhỏ thanh lệ Hà Băng, còn lướt mắt lên dáng người lả lướt của cô, dâm tà xoa tay: “Không thể nói như thế nha, hãy tôn trọng một chút, người ta hiện tại là Thiếu phu nhân của Triệu thị, chúng ta gặp cũng phải cung kính tôn xưng một tiếng Triệu thái thái đấy.”