Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2584




Chương 2584:

Anh trong con ngươi trắng đen phân rõ ấy thấy được cái bóng của mình.

Hà Băng nhìn được anh rồi, nhìn thấy một gương mặt… xa lạ.

Đây không phải là mặt của Diệp Minh.

Hoặc là, đây không phải là mặt của Tiêu Thành.

Không phải khuôn mặt cô quen thuộc, quá xa lạ.

Hà Băng lập tức cứng đờ tại chỗ.

Diệp Minh thây may măn, cô không thê nhận ra anh, trước kia lúc còn là Tiêu Thành, anh đã dịch dung, hiện tại gương mặt này mới là gương mặt chân chính của Diệp Minh, cũng là gương mặt cô chưa từng thấy.

Cho nên, cô sẽ không nhận ra anh.

Quả nhiên, trong đôi mắt sáng kia của Hà Băng sáng lên, thiêu đốt lên chút gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy mặt anh, cô ngắn ra, ánh lửa nơi đáy mắt kia từ từ dập tắt, cuối cùng bình tĩnh lại.

Rất nhanh, Hà Băng xoay người rời đi.

Cô đi rồi.

Diệp Minh nhìn thân ảnh của cô từng chút biến mắt trong tầm mắt mình, anh cũng không làm gì, bởi vì, anh cũng chẳng làm gì được.

Hà Băng về tới phòng mình, cô ngồi đờ ra ở trên giường.

Mấy phút sau, cô mở laptop trên bàn ra, dùng sợi dây chun đưa tay buộc mái tóc đen dài của mình thành đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ thanh mảnh trắng hồng như thiên nga.

Ngón tay mảnh khảnh múa trên bàn phím, cô đăng nhập vào background process* của FlU, tra xét biển số xe của chiếc xe van kia.

*Một quy trình nên là một quy trình máy tính chạy phía sau hậu trường và không có sự can thiệp của người dùng.

Các tác vụ điển hình cho các quy trình này bao gồm ghi nhật ký, giám sát hệ thống, lập lịch và thông báo người dùng.

Kết quả hiện thị, biển số xe đó chưa đăng ký.

Anh lại dùng một biển số xe giải Hà Băng lạnh lùng câu môi, anh luôn luôn có cách lợi dụng sơ hở, khiến người ta không tra được!

Một ngày nào đó cô sẽ bắt được anh!

Cô sẽ đích thân đào anh ral Hà Băng lấy điện thoại, bấm một dãy SỐ.

Tiếng nhạc chờ reo một lần, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc không nhanh không chậm: “Băng Băng, đến nhà rồi?”

“Anh, giúp em tra một biển số xe.”

“Được, biển gì?”

Hà Băng gửi biển số xe qua.

Bên kia im lặng vài giây: “Băng Băng, là anh ấy trở về à?”

Hà Băng chau mày: “Anh ấy?”

“Ư, chính là anh ây, người đàn ông ba năm trước em muốn đi với anh ta.”

Hà Băng không trả lời, cô rủ mắt nhìn mũ lưỡi trai trong tay, anh đội mũ, cô mang về, vẫn luôn giữ trên tay.

Cô đặt mũ anh dưới mũi khẽ ngửi một cái, đều là mùi vị nam tính trên người anh.

Cô làm sao có thể nhận sai?