Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2583




Chương 2583:

Diệp Minh không ngờ tới cô còn muôn nhìn mặt anh, mẹ nó, trong lòng anh khẽ chửi một tiếng, một chưởng chế trụ gáy của cô lần nữa ấn cô xuống quần mình.

Mẹ kiếp!

“Cụ nội nhà anh!” Hà Băng chửi tục một câu.

Diệp Minh lạnh mặt xuống, ba năm không gặp, cô thực sự gan lên nhiều lắm, hút thuốc uống rượu còn nói tục.

Anh tức giận hận không thể nghiêm khắc dạy dỗ cô một trận.

Lúc này Hà Băng đột nhiên bất động, bởi vì cô ngửi được mùi hương trên người anh.

Một mùi hương ngào ngạt vị đàn ông.

Hơi thở này thật quen thuộc, quen thuộc khiến cô ngắn ngơ.

Là… Diệp MinhI Đây là mùi hương trên người Diệp MinhI Hà Băng bắt đầu dùng mũi ngửi.

Từng chút ngửi mùi hương của anh.

Mùi hương của anh sạch sẽ, còn mang theo một vẻ khoan khoái nhẹ nhàng của cây tùng, thế nhưng vị đàn ông trên người anh vẫn nặng như vậy, mùi nam tính ngào ngạt xông vào miệng mũi cô.

Cô đang làm gì?

Nơi đây rất tối, đèn không chiếu đến, Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn nhìn cô gái đang ghé vào trên quần anh, cô từng chút một ngửi mùi hương của anh, giống như con chó con vậy.

Người đàn ông gần bốn mươi tuổi đã quá thành thục, hơn nữa ba năm nay không chạm qua phụ nữ, anh đang suy nghĩ hình ảnh không đứng đắn gì, tự anh biết.

Anh chuyển động yết hầu.

Lúc này Hà Băng há miệng, cắn một cái trên đùi anh.

Shh.

Diệp Minh chau mày kiếm, rên khẽ một tiếng.

Đau.

Vật nhỏ không có lương tâm này, cô thực sự dám cắn anh, hận không thể căn ra một miếng thịt trên đùi anh.

Anh trước đây thương cô thê nào chứ, đúng là trắng công nuôi mà.

Mí mắt dày rung động, anh bó chặt vòng hông to lớn cho cô cắn, viền mắt màu mực chậm rãi dính vào màu đỏ tươi, thế quái nào anh lại cảm thấy đặc biệt hưng phần khi bị cô cắn.

Vật nhỏ này trưởng thành rồi, cũng hung dữ lắm.

Lúc này ven đường có người đi tới, là một bà cụ dẫn cháu trai tản bộ trở về, cháu trai lanh mắt thấy được nơi đây, ngây thơ không hiểu hỏi: “Nội ơi, nội xem ở đó, bọn họ đang làm gì vậy ạ?”

Có người tới!

Diệp Minh rủ mí mặt anh tuân nhìn cô gái trên đùi, cô dường như không nghe được động tĩnh bên ngoài, còn cắn anh không nhả.

Ánh mắt anh ám trầm, bàn tay to chống lên cái trán cô, trực tiếp đẩy cô từ trên đùi mình ra.

Sức lực người đàn ông lón, Hà Băng thực sự bị đầy ra.

Thân thể nhỏ mềm mại trực tiếp bị đẩy ra ngoài xe.

Hà Băng nhìn anh, đột nhiên nhanh như tia chớp vươn tay, cởi ra mũ lưỡi trai trên đầu anh.

Diệp Minh không phòng bị, mũ lưỡi trai đã bị cô cướp đi.

Anh quay đầu, cặp mắt sâu thẳm bén nhọn kia lập tức đụng vào đôi mắt sáng trong trẻo lạnh lùng của cô gái.