Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2580




Chương 2580:

Diệp Minh lái không nhanh, thậm chí có chút chậm, giây phút này, cô ngồi ở trong xe anh, toàn thế giới đều yên tĩnh lại.

Trái tim trống rỗng đang dần được lấp đầy, anh nên lái đến đâu đây, e rằng, anh muốn lái đến tận chân trời góc biển.

Anh nhịn không được, lại ngước mắt nhìn cô một cái.

Một giây kế tiếp, anh trực tiếp đụng phải đôi mắt sáng thanh lạnh của cô.

Chẳng biết lúc nào, ánh mắt Hà Băng cũng dò xét qua đây, lẳng lặng nhìn anh.

Một khắc đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, tiến đụng vào đáy mắt đôi bên.

Ngón tay đặt trên vô lăng của Diệp Minh cuộn tròn một cái, lúc này chỉ thấy Hà Băng nhàn nhạt câu đôi môi đỏ mọng, cô nhướng mày: “Nhìn cái gì?

Đang nhìn tôi?”

Diệp Minh biết mình bị bắt gặp, cô phát hiện anh đang ngắm trộm cô.

“Làm sao, tôi đẹp không?” Hà Băng tràn ra ý cười ngả ngớn, như như đang đùa anh.

Diệp Minh có chút cảm thấy không phải cô đã nhận ra anh rồi đấy chứ.

“Anh còn dám liêc mặt nhìn nữa, có tin tôi sẽ móc mắt anh ra không?” Hà Băng tiếp tục nói.

Móc mắt của anh?

Diệp Minh bật cười trong lòng, thật hung, anh cũng hơi sợ rồi đấy.

Anh thu hồi ánh mắt.

Hà Băng nhìn bên tay anh đặt một gói thuốc lá, không phải là thuốc lá ngon gì, mấy đồng một gói, nhưng cô nghiện thuốc lá có chút muốn hút.

“Xin điều thuốc.” Cô mở miệng.

Cô xin thuốc với anh.

Diệp Minh mím môi, có chút không vui, cô từ lúc nào ngay cả thuốc cũng biết hút rồi?

Trước đây, cô không hút thuốc lá.

Hà Băng nhìn người đàn ông, anh di chuyển, vươn bàn tay của chính mình lấy gói thuốc.

Cô nhanh chóng đưa tay đón.

Thế nhưng một giây kế tiếp gói thuốc bị bàn tay người đàn ông vò lại thành đoàn, cửa sổ bên chỗ lái xe chậm rãi trượt xuông, anh trực tiệp ném gói thuốc vào trong thùng rác ven đường.

Anh là cố ý!

Tay Hà Băng cứ như vậy cứng giữa không trung, đôi mắt sáng đột nhiên lạnh lẽo, cô câu môi nói: “Làm sao, là do tôi không có cho anh nhìn, nên anh ném thuốc ra ngoài à, không nhìn ra còn rất nóng tính đấy, được lắm.”

Nói rồi Hà Băng lại cười lạnh một tiếng, cô liếc đùi phải trống rỗng của người đàn ông: “Cho dù tôi cho anh nhìn, anh có thể làm gì, chân anh cũng đã mát.”

Cô nói — chân anh cũng đã mắt.

Cặp mắt đen nguy hiêm kia của Diệp Minh đột nhiên híp lại, bàn tay thô ráp vô thức siết trên vô lăng, cô đang cười nhạo anh.

Bầu không khí trong xe nhanh chóng trở nên ngột ngạt, giương cung bạt kiếm.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại Hà Băng tới.

Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, là Dương Kim Đậu gọi điện thoại tới, nhất định là Tiểu Điểm Điểm nhớ cô rồi, Tiểu Điểm Điểm tối nào cũng sẽ gọi điện thoại cho cô.

Hà Băng ấn phím nhận: “Alo.”

Quả nhiên, giọng nói non nớt của Tiêu Điểm Điểm truyền tới: “Alo, mẹ ơi, là con, con là Điểm Điểm, Điểm Điểm nhớ mẹ rồi!”