Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2549




Chương 2549:

Lúc này “cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói điệu đà của cô em ngực lớn: “Thành gia, em tới đưa hoa quả.”

Ánh mắt Diệp Minh không dời khỏi văn kiện, anh phát động môi mỏng: “Vào đi.”

Cô em ngực lón bưng một mâm trái cây đến.

Hiện tại nắng sớm xuyên qua to cửa sổ sát đất độ trên ghế mây, Diệp Minh mặc áo sơ mi đen quần dài cùng màu sạch sẽ, chất vải thượng đẳng được là không có chút nếp uốn nào, chân anh quá dài, chỉ mặc quần đến chín phần, lộ ra mắt cá chân gầy gò, người đàn ông độ ở trong vằng sáng lộ ra một loại mị lực nam tính khó có thể dùng lời diễn tả được.

Cô em ngực lón liêc trộm người đàn ông vài lần, cũng nhìn thấy Hà Băng nằm trên ngực người đàn ông, cô gái nhắm mắt, hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve rủ lên một cái bóng dưới mí mắt xinh đẹp, cô như là chú mèo con biếng nhác.

Mà người đàn ông như là chủ nhân che chở chú mèo con này.

Cô em ngực lớn đặt đĩa trái cây ở trên ghế, sau đó ngồi xổm người xuống bên người Diệp Minh, cô ả bóc một quả nho, lột da, vươn tay đút tới bên môi Diệp Minh.

“Thành gia, ăn nho nào.”

Diệp Minh đang đọc văn kiện, đột nhiên có một quả nho đưa tới, đôi mắt đen rơi trên mặt cô em ngực lớn kia.

Cô em ngực lớn hôm nay mặc đồ người làm nữ cổ thấp, ở góc độ của người đàn ông liếc mắt liền có thể thấy sạch phong cảnh phía dưới.

Diệp Minh híp mắt, ánh mắt kia nhất thời trở nên âm u lạnh lẽo.

Thế nhưng lúc này con mèo nhỏ trong ngực khẽ động, Hà Băng mở mắt ra.

“Ra ngoài.” Anh từ trong môi mỏng phun ra hai chữ lạnh như băng.

Cô em ngực lớn đã nhận thấy được tâm trạng người đàn ông không tốt, cô ả nhanh chóng hoảng sợ lui ra khỏi phòng.

Ném văn kiện trong tay vào cái ghê bên cạnh, Diệp Minh vươn tay xoa xoa mái tóc cô bé: “Tỉnh rồi à?”

“Dạ.” Hà Băng hừ một tiếng, kỳ thực cô rất sớm đã tỉnh, ở ngay lúc cô em ngực lớn kia gõ cửa phòng.

“Có khó chịu chỗ nào hay không, anh rót nước cho em.”

Hà Băng đầy anh ra, đứng dậy.

“Hà Băng,” Diệp Minh vươn bàn tay giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Em làm sao vậy?”

“Không sao cả,” Hà Băng nỗ lực rút về cổ tay mình: “Em muốn về.”

“Hà Băng,” Diệp Minh hơi dùng lực một chút, kéo cô vào trong ngực mình: “Anh sao cứ thấy em là lạ, âm tình bất định, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, em có phải có chuyện gì gạt anh hay không, nói mau.”

“Không có, anh buông ra đi…” Hà Băng đầy anh, không cho anh ôm.

Diệp Minh không chịu thả, bàn tay có lực bóp chặt vòng eo nhỏ mềm của cô, cầm cố cô trong ngực, anh rủ mí mắt anh tuấn nhìn cô cựa quậy trong lòng mình.

Kỳ thực ngày hôm qua anh đã nhận ra sự khác thường của cô, anh tưởng mình đã làm sai điều gì, thế nhưng anh tỉ mỉ suy nghĩ, thực sự không biêt mình sai ở đâu.

Trong lòng anh hơi bất an, luôn cảm thấy cô giấu tâm sự gì đó.

“Hà Băng, em rốt cuộc bị sao vậy, có gì cứ nói đi ra, trước đây em không như vậy!” Anh trầm giọng la một câu.

Hà Băng ngắng đầu nhìn anh, viền mắt trắng nõn nhàn nhạt hồng hồng: “Diệp Minh, em chính là thế đó, hiện tại anh thấy rõ rồi, anh đi tìm người phụ nữ khác đi”

Cái gì?