Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2539




Chương 2539:

Hà Băng nhìn thoáng qua biệt thự, không thấy được người cô muốn gặp kia: “Tiêu Thành trở về chưa?”

“Thành gia vẫn chưa về, song rất nhanh sẽ trở lại, Hà tiểu thư có thể chờ ở trên lầu.”

“Được.”

Hà Băng lên lầu, vào phòng ngủ chính, hiện tại cô xác định, Diệp Minh thật sự sắp trở về rồi, đây không phải là mơ, mà là sự thật.

Cô chưa kịp chuân bị nữa.

“Tôi có thể đi tắm không?”

“Đương nhiên có thể. Hà tiểu thư, chúng tôi bây giờ chuẩn bị bồn tắm hoa hồng cho cô ngay.” Người làm nữ cung kính nói.

Người làm nữ rất nhanh thì chuẩn bị xong bồn tắm hoa hồng, Hà Băng tắm cả tiếng bên trong, dùng khăn lau sạch bọt nước, cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng sữa.

Đứng ở trước gương, cô nhìn khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của mình.

Mới vừa tắm xong, gương mặt tái nhợt ng lên vài vệt đỏ, non nớt đến có thể bâm ra nước, đôi mặt to ươn ướt khảm nạm ở phía trên, bất kỳ người đàn ông nào nhìn đều sẽ động tâm.

Lúc này ngoài cửa vang lên giọng của người làm nữ: “Thành gia, anh đã về?”

Diệp Minh đã trở về?

Diệp Minh đã trở về!

Anh gửi cô một tin nhắn, cô còn không dám chắc, dù sao anh là người ngồi tù, nhưng là bây giờ cô xác định, anh thực sự đã trở về.

Hà Băng mở cửa phòng, nhìn xuống dưới, bên cửa biệt thự đứng nghiêm một dáng người cao lớn.

Anh rất cao, như là vị môn thần, ngọn đèn nơi huyện quan tỏa xuông bờ vai dày rộng, độ lấy một tầng sáng mê người.

Hà Băng nhìn anh một cái, nhanh chóng xoay người về phòng, cô chọn chiếc áo cardigan dáng dài khoác lên trên người, sau đó vội vã xuống lầu.

Nghe được tiếng bước chân, Diệp Minh đứng ở chỗ huyền quan ngắng đầu nhìn lên, trên cầu thang khắc hoa phục cổ, một thân ảnh nhỏ gây chạy tới.

Diệp Minh hai tay đút trong túi quần, cặp mắc đen từ trên xuống dưới nhìn kỹ cô, áo cardigan màu vàng nhạt, dưới lớp áo cardigan để lộ một phần vạt váy ren màu trăng kem gợn sóng. Đôi chân trắng như ngọc, xỏ một đôi dép lê màu hồng, thiếu nữ 21 tuổi tràn đầy xuân sắc.

Diệp Minh nhướng mày kiếm, hai bàn tay đút trong túi quần nhẹ nhàng ma sát.

Cô một đường chạy tới, anh cứ như vậy nhìn một đường, xem không chán.

Một người làm nữ ngồi xổm người xuống đổi giày Diệp Minh, người làm nữ này còn trẻ đẹp, mấu chốt là dáng người tốt, chiếc tạp dề khoác lên người có vẻ quá chật với cô ta, cổ áo trễ sâu có thể thấy bộ ngực vĩ đại kia, tràn đầy vẻ trêu ngươi.

Lúc Hà Băng chạy tới đã nhìn thấy “vũ khí” của người làm nữ, cô mở miệng: “Cô đi xuống đi, để tôi.”

Người làm nữ sửng sôt, ngâng đâu nhìn về phía người đàn ông đứng nghiêm bên người, mới thấy được Diệp Minh căn bản không nhìn cô ta, ánh mắt của người đàn ông đã dính chặt trên người Hà Băng.

“Vâng, Hà tiểu thư.” Người làm nữ lúc này mới lề mề lui sang một bên.

Hà Băng đi tới, ngồi xuống vươn tay đổi giày cho anh.

Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn nhìn cô, cô gái cúi đầu đổi giày cho anh, dáng vẻ kia ngoan mềm miễn bàn, quả thực giống như là một chú mèo con mới sinh vùi ở bên chân anh.

Đổi giày xong, anh dùng mũi giày đá đá bắp chân cô.