Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2527




Chương 2527:

Hiện tại cơ thể cô không thích hợp mang thai, phải uống thuốc tránh thai.

Nói rôi Hà Băng đi tới bên người anh: “Thấy rõ không, đây mới là thuốc tránh thai, em mới là người phụ nữ vì anh uống thuốc tránh thai!”

Cô đang chỉ chuyện Lý Kỳ.

Diệp Minh vươn tay, lại ôm cô vào trong ngực mình: “Băng Băng, chúng ta ngày mai trở về đi.”

“Được.” Hà Băng cũng đang có ý này, cô còn muốn nói bệnh tình của mình cho anh biết.

Thế nhưng cô còn chưa mở lời, Diệp Minh tiếp tục nói: “Băng Băng, xin lỗi, kế hoạch kết hôn của chúng ta phải hoãn lại rồi, anh lại có nhiệm vụ mới, anh phải chấp hành nhiệm vụ rời đi.”

Anh lại có nhiệm vụ mới?

Hà Băng lúc đầu muốn nói bệnh tình của mình, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không muốn nói nữa, mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ đều như liếm máu trên lưỡi dao, vô cùng nguy hiểm, cô không thể để anh vì cô phân tâm.

Thân xác và trái tim anh, đều thuộc về tín ngưỡng của anh.

“Em có thể hỏi không, nhiệm vụ lần này nguy hiểm không?”

“Anh tạm thời vẫn không thể khôi phục thân phận, anh là Tiêu Thành, dựa theo trình tự bình thường sau khi trở về anh ci20:34 80 8 @ Xi S:ull all 34% & cũng sẽ bị nhôt vào tù, cho nên Băng Băng, anh có đoạn thời gian không thể ở cùng anh.”

Như vậy à…

Hàng mi Hà Băng run lên sau đó gật đầu: “Không sao, em không cần anh ở cạnh.”

Diệp Minh nhìn cô, nhìn bờ vai gầy kia, tối hôm qua chính cơ thể nhỏ yếu kia đã làm cho anh điên cuồng.

Hiện tại cô rủ mi, lộ ra vài cảm giác vô tội thương cảm, rõ ràng cô cũng không làm gì, anh đã cảm thấy cô đã nắm chặt cả trái tim anh, thật quá quá thương cô.

“Em không muốn anh ngồi tù, muốn anh ở cùng em đúng không?” Anh lại hỏi.

Hà Băng cúi đầu nhỏ nhìn làn váy mình: “Không có, anh đi chấp hành nhiệm vụ của anh đi, không cần lo cho em, sau khi về em sẽ quay lại trường, hiện tại đã đến kỳ tốt nghiệp rồi, em còn phải làm luận văn đủ thứ nữa, cũng rất bận rộn, nói không chừng em cũng không có thời gian nhớ anh.”

Nghe những lời này, Diệp Minh nhướng hàng mày kiếm, trong gương mặt anh tuấn nhộn nhạo lên vẻ mềm mại lưu luyến: “Thế nhưng anh sẽ nhớ em, từng ngày từng giờ từng phút.”

Hà Băng vươn bé ôm anh: “Vậy… em có thể đi thăm anh không, có thể thăm tù không?”

Diệp Minh không muốn cô tới, anh đang đợi Bò Cạp, nếu để Bò Cạp biết sự tồn tại của cô, sẽ mang đến nguy hiểm cho cô.

“Tạm thời… không thể.” Anh tàn nhẫn từ chối.

Hà Băng nhắm nghiền hai mắt trong lòng anh, cô thở dài một tiếng mỉm cười nói: “Vậy được rồi, em sẽ ở trong mơ mơ tới anh.”

Diệp Minh và Hà Băng đi về, Diệp Minh vào tù, Hà Băng quay về nhà trước, thăm Dương Kim Đậu.

Cửa biệt thự mở ra, người làm nữ thấy Hà Băng trực tiếp chấn động: “Đại tiểu thư? Đại tiểu thư, con đã về? Cái này…

Cái này thật sự quá tốt, mau vào đi conl”

Hà Băng đi vào, cô nhìn phòng khách, không thấy được Dương Kim Đậu: “Mẹ con đâu?”

“Đại tiểu thư, phu nhân ở trong nhà, dì bây giờ đi gọi phu nhân ngay! Phu nhân, phu nhân, mau đến xem đi, đại tiểu thư đã trở về!” Người làm nữ vui vẻ kêu vài tiếng.

Hà Băng nhìn trên lầu: “Mẹ con ở trên lầu?”