Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2497




Chương 2497:

Anh tại sao lại đến?

Lúc đầu cô cũng định buông tay anh, thế nhưng anh vừa đến, quên sống chết cứu cô, cô thật sự rất luyến tiếc.

Hà Băng mở miệng, dùng sức cắn khóe môi anh.

Diệp Minh kêu rên, bị đau, anh thả dao trong tay xuống, bàn tay đè gáy Hà Băng, anh đổi khách thành chủ hôn sâu.

Anh đã sớm muốn hôn cô.

Hà Băng cũng không dám tỏ ra yếu kém, nhiệt tình như lửa đáp lại anh, móc vào đầu lưỡi anh.

Diệp Minh thầm chửi tục, mẹ nó, linh hồn của anh đều sắp bị cô hút ra rồi.

Lúc này tay Hà Băng lặng lẽ đi tới trên cái răng nanh kia, dùng sức ra rút ra bên ngoài.

“Phốc” một tiếng, răng nanh rút ra, Hà Băng nhanh chóng kết thúc nụ hôn này, đè xuống vết thương chảy máu của Diệp Minh.

Cơn đau to lớn khiến Diệp Minh bật ra tiêng rên thật thâp, một chân khác cũng qujy xuống, cả người anh đều quỳ trên đất.

Một giây kế tiếp, Diệp Minh ngã xuống trong lòng Hà Băng.

Anh ngã xuống rồi.

Giờ khắc đó trái tim Hà Băng như ngưng đập, khiếp sợ, kinh hãi, cơn đau và nỗi bất an đột nhiên dâng lên nhắn chìm cô. Quen biết lâu như vậy, cô chưa từng thấy anh ngã xuống.

Thì ra anh cũng có lúc ngã xuống.

Hà Băng dùng sức ôm lấy đầu anh, ôm anh ở trong ngực của mình: “Tiêu Thành, anh…. đừng chết mà! Tiêu Thành…”

Cô trong nháy mắt khóc không thành tiếng.

Anh đã chết rồi ư2 Có phải anh đã chết rồi không?

Nếu như anh chết rồi, cô làm sao bây giờ?

“Tiêu Thành, anh mau mau tỉnh lại đi…

em biết rồi, anh nhất định đang diễn khô nhục kê, anh cảm thây như vậy có thể nắm em thật chặt trong tay chứ gì!”

“Em cho ngươi biết, anh đừng mơ! Em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh và Lý Kỳ!”

“Tiêu Thành, anh mau mở mắt ra đi…

Bỏ đi, chỉ cần anh bây giờ mở mắt ra, em liền tha thứ cho anh…”

Hà Băng cũng không biết mình đang nói cái gì, chung thủy là điểm mắu chốt của cô, là nguyên tắc mấu chốt của mỗi một đôi tình nhân, cô đã quyết định không cần Tiêu Thành nữa, nhưng bây giờ, cô chỉ cần Tiêu Thành tỉnh lại.

Lúc này bên tai truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, có người tới: “Băng Băng!”

Hà Băng ngâng đâu, giữa hai mát đâm lệ mơ hồ cô nhìn thấy rất nhiều người, Cố Dạ Cần và Diệp Linh chạy đến, còn có Lê Hương thắm đầy gió sương chạy đến.

Lê Hương rốt cuộc đã tới!

Diệp Minh được đưa về phòng, Lê Hương cầm máu cho anh, lại vá hơn mười mũi vết thương trên bụng anh.

Thế nhưng tình huống anh cũng không lạc quan, vết thương bị nhiễm trùng, chứng nghiện vẫn còn phát tác, còn đang sốt cao, nói chung tình hình anh rất tệ.