Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2320




Chương 2320:

 

“Đúng rồi Thành gia, anh ăn cơm tối chưa?” Lúc này Tô Tiểu Đường ôm con mèo nhỏ quay đầu lại hỏi anh.

 

“Chưa.”

 

“Vậy tôi nấu cho anh chút sủi cảo nha, hôm nay dì làm bánh Tam Tiên còn có chút bì sủi cảo, tôi đi gói rồi hấp cho anh!” Tô Tiểu Đường đi vào phòng bếp gói bánh sủi cảo cho anh.

 

Tô Tiểu Đường khi còn bé đã đi theo bố, nên năng lực tự gánh vác rất mạnh, chuyện bếp núc cũng rất giỏi.

 

Tiêu Thành đứng dậy, đi vào phòng bếp, Tô Tiểu Đường thông thạo gói bánh sủi cảo, bánh sủi cảo được gói rất đẹp.

 

Lúc này anh phát hiện khuôn mặt trắng noãn của cô dính chút bột mì, nên lên tiêng nhắc nhở: “Lau mặt đi kìa.”

 

“Cái gì?” Tô Tiểu Đường không hiểu nhìn anh.

 

Tiêu Thành vươn tay, lòng bàn tay to rơi trên mặt cô, nhè nhẹ giúp cô lau sạch chút bột mì kia.

 

Đầu ngón tay anh có vết chai khiến hàng mi dài của Tô Tiểu Đường khẽ run, hai người không biết khi nào đã đến gần, một hơi thở đàn ông ngào ngạt mà xa lạ tập kích đến, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến tim cô không hiểu sao đập nhanh một cái.

 

Lúc này Tiêu Thành cũng đã nhận ra không khí vi diệu, đầu ngón tay khựng lại, anh cụp mắt liền thấy khuôn mặt nhỏ còn non nớt chưa nảy nở hết của GÓ”

 

Lúc này cô ngước mắt, cũng đang đen láy ươn ướt nhìn anh.

 

Hô hấp hai người quấn quanh, nhiệt độ trong phòng bếp đã thoắt cái tăng lên.

 

Tim Tiêu Thành khẽ động, ánh mắt liền từ đôi mắt hạnh đen láy ấy dời xuống dưới, rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô.

 

Khuôn môi cô là kiểu anh đào, xinh xắn ửng đỏ.

 

Yết hầu Tiêu Thành trượt lên xuống, lại có cảm giác nóng ran như lúc nãy, loại cảm giác này rất xa lạ, thế nhưng tới mạnh mẽ dị thường, không ai có thể khống ché.

 

Tim Tô Tiểu Đường đập nhanh khó dẳn, thình thịch thình thịch, cô nghe rõ mồn một tiếng tim mình vang dội.

 

Trước khi không không chê được, cô nhanh chóng lui về sau một bước, tránh khỏi tay anh.

 

“Cảm ơn.” Cô đánh vỡ im lặng, nói cảm ơn.

 

Tay Tiêu Thành cứng lại ở giữa không trung, song anh nhanh chóng thu tay, đút vào túi quần mình, anh tằng hắng một cái, quy củ trả lời một câu: “Không cần cảm ơn.”

 

“Bánh sủi cảo đã gói xong, tôi bỏ vào nồi đây.” Tô Tiểu Đường ôm bánh sủi cảo đã gói đi tới bên kia.

 

Cô tận lực kéo ra khoảng cách với nhau, thế nhưng dù cô đã rời đi, khô nóng trong cơ thê của Tiêu Thành cũng không giảm bót.

 

Anh xoay người đi ra ngoài.

 

Tiêu Thành đi tới cửa sổ, yên lặng đốt một điều thuốc, gió lạnh phía ngoài thổi phòng vạt áo anh, trong làn khói lượn lờ chau chặt mi tâm, màn đêm tối kịt và ngọn đèn sơ nhạt phủ lên anh một tầng bóng.

 

Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tới.

 

Tiêu Thành từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bắm nghe…

 

Tô Tiểu Đường nấu xong bánh sủi cảo rồi dọn bát, rất nhanh cô liền nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, cô không cân quay đâu lại cũng biết là Tiêu Thành.