Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2284




Chương 2284:

 

Cố Dạ Cần vươn tay, cầm túi xách của cô, anh vô cùng có lý lẽ nói: “Đây là công việc của tôi, một tắc cũng không rời khỏi em, cho nên tôi không thể đi ra ngoài.”

 

Diệp Linh đều trợn tròn mắt, tài xế…

 

yêu nghề chuyên nghiệp đến vậy thực sự khiến cô không còn cách nào cự tuyệt mà.

 

Lúc này bác sĩ nói: “Hai người ngớ ra đó làm cái gì, mau cởi giày năm lên đây đi, hai người không muốn thấy bé con à?”

 

“Muốn chứ!” Diệp Linh lanh lẹ cởi giày bò lên giường.

 

“Vén quần áo lên.” Bác sĩ phân phó.

 

Vén quần áo à…

 

Diệp Linh quay đầu, nhìn về phía Cố Dạ Cần bên cạnh: “A Sinh, anh quay đầu sang chỗ khác đi.”

 

Cố Dạ Cần từ cô trong đôi mắt sáng ấy của cô thấy được e lệ xấu hổ và cự tuyệt kiên định, bây giờ đối với cô mà nói, anh hoàn toàn là một người đàn ông xa lạ, dĩ nhiên không thể để anh xem hết trơn.

 

Cô Dạ Cân không muôn hù cô, nên nghe lời nghiêng người qua.

 

Diệp Linh vén quần áo lên, bác sĩ bắt đầu làm siêu âm: “Wow, dáng vẻ nhóc con kia rất tốt, rất khỏe mạnh, nhưng lại đặc biệt nghịch ngợm, thích di chuyển lắm này.”

 

Nghe lời của bác sĩ, Cố Dạ Cẩn nhanh chóng quay người về, ánh mắt anh rơi vào trên màn ảnh, anh thấy được bé con trong bụng Diệp Linh, bé con hiện tại đang tỉnh, đang hoạt động hai tay hai chân.

 

Trong lồng ngực Cố Dạ Cẩn nhanh chóng tràn ngập cái gì đó, sinh mệnh nhỏ này là niềm vui ngoài ý muốn trong cuộc sông của người khác, ngay lúc gian nan nhất trong cuộc sống của anh và Diệp Linh, sinh mệnh nhỏ này đã ngoan cường khỏe mạnh trưởng thành, chưa từng buông bỏ bọn họ.

 

Ánh mắt Cố Dạ Cần lại rơi trên người Diệp Linh, cô hiện tại vui mừng không gì sánh được nhìn bé con, căn bản cũng không nhận thấy anh đã quay người sang.

 

Đoạn đường này nhấp nhô xóc nảy rốt cục vào thời khắc này đã yên định, bây giờ đang ở cạnh cô, ở cạnh bé con, Cố Dạ Cần cảm giác mình đã có một cái nhà.

 

Anh có nhà rồi!

 

Làm xong siêu âm, Cố Dạ Cẩn lái xe đưa Diệp Linh về nhà.

 

Chiếc Maybach sang trọng mới vừa dừng lại, đám nhóc kia lại chạy tới: “Các cậu mau nhìn, tớ không nói sạo mài Chồng chị xấu xí đã tới!”

 

Cố Dạ Cần xuống xe trước, sau đó đi tới cửa xe kê bên người lái mở ra, đê Diệp Linh xuống xe.

 

Lúc này Diệp Linh liền nghe được tiếng đám nhóc “oa” lên: “Trời ạ, chồng của chị xấu xí đẹp xỉu, anh ấy tại sao có thể đẹp trai như vậy!”

 

Diệp Linh ngắng đầu nhìn lên, đám nhóc con đều si ngốc nhìn Cố Dạ Cẩn, hai mắt phấp phới hường sắc rồi.

 

Quả nhiên, thực sắc, không phân biệt nam nữ mà.

 

Mê đẹp, không giới hạn tuổi tác.

 

“Tớ trưởng thành cũng muốn đẹp trai giống chồng chị xấu xí !”

 

“Tớ trưởng thành cũng muốn gả cho người đẹp trai giông chông chị xâu xít”

 

Diệp Linh đi lên trước, xoa xoa đầu đám nhóc kia: “Mấy em hãy nghe ta nói, anh ấy không phải là chồng chị.”