Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2264




Chương 2264:

 

Tô Tiểu Đường nhìn thoáng qua bên rong, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu trong suốt mà sáng sủa: “Diệp iểu thư, tôi cảm thấy được cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi không thích hợp nghe.”

 

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run rẫy, cô cảm thấy Tô Tiểu Đường là một cô gái vô cùng thông suốt, cô trong trẻo ại không kiêu căng, lạnh lùng rồi nhưng ấm áp, chỉ mới 19 tuổi, đã khiến người a thưởng thức.

 

“Tiểu Đường, chị tên Diệp Linh, em kêu chị Diệp tiểu thư xa lạ quá, không bằng em cứ gọi là chị Linh Linh đi”

 

Tô Tiểu Đường không cứng đầu, cũng sửa lời lại: “Chị Linh Linh.”

 

“Tiểu Đường, vì sao lúc em tìm được Tiêu Thành liền thông báo chị trước?”

 

Diệp Linh thật sự tò mò, bây giờ Tô Tiểu Đường hẳn vẫn không biết cô và Tiêu Thành là anh em.

 

Tô Tiểu Đường nhàn nhạt câu môi: “Tiêu Thành muốn đi tìm chị rồi trên đường xảy ra chuyện, cho nên tôi cảm thấy được nếu như là anh ta, anh ta sẽ báo tin mình còn chưa chết cho chị trước tiên.”

 

Diệp Linh gật đầu.

 

Lúc này xa xa đột nhiên truyền đến rối em cứ gọi là chị Linh Linh đi”

 

Tô Tiểu Đường không cứng đầu, cũng sửa lời lại: “Chị Linh Linh.”

 

“Tiểu Đường, vì sao lúc em tìm được Tiêu Thành liền thông báo chị trước?”

 

Diệp Linh thật sự tò mò, bây giờ Tô Tiểu Đường hẳn vẫn không biết cô và Tiêu Thành là anh em.

 

Tô Tiểu Đường nhàn nhạt câu môi: “Tiêu Thành muốn đi tìm chị rồi trên đường xảy ra chuyện, cho nên tôi cảm thấy được nếu như là anh ta, anh ta sẽ báo tin mình còn chưa chết cho chị trước tiên.”

 

Diệp Linh gật đầu.

 

Lúc này xa xa đột nhiên truyền đến rối loạn tưng bừng: “Các anh là người nào, các anh sao lại tùy tiện xông vào, chỗ chúng ta không có người nào bị thương cả, cũng không có ai là… Tiêu Thành!”

 

Tô Tiểu Đường ngắng đầu, Tiêu Tứ mang theo một nhóm thủ hạ hùng hỗ xông tới.

 

Tiêu Tứ này tới quá nhanh.

 

Thấy Tiêu Tứ, Diệp Linh biến sắc, cô nhanh chóng kéo tay Tô Tiểu Đường lại, dẫn cô bé vào trong nhà gỗ: “Tiểu Đường, chúng ta mau trốn đi.”

 

Lê Hương thu ngân châm, đi tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Lê Hương chau mày: “Trước khi chúng ta qua đây tớ đã gửi tin cho Mạc tiên sinh, không nghĩ tới Mạc tiên sinh còn chưa tới, mà lại đợi được tên Tiêu Tứ này.”

 

Mạc Tuân cùng Cố Dạ Cần đang ngồi chuyên cơ trên đường đi, hai người hẳn rất nhanh sẽ đến, thế nhưng Tiêu Tứ lại đên trước một bước rôi.

 

Sắc mặt Diệp Linh cũng có chút nặng nề: “Hiện tại anh… Tiêu Thành vẫn còn đang hôn mê, bên ngoài Tiêu Tứ đã tới rồi, tình hình đối với chúng ta mà nói rất bắt lợi.”

 

Tô Tiểu Đường không nói gì, cô bé xuyên qua cửa số thủy tinh nho nhỏ nhìn ra phía ngoài, tuy là thôn dân và mấy bác mấy thím đều đang kiệt lực ngăn cản Tiêu Tứ, cũng không để lộ tin tức của Tiêu Thành và cô ra ngoài, thế nhưng rất rõ ràng con người Tiêu Tứ không dễ dây vào, hắn không tin lời những thôn dân này.

 

“Các người nói ở đây không người tôi muốn tìm tôi liền tin? Nói thiệt cho các người biết, hai tháng này chúng tôi lục tung cả trời đât một đường tìm đên, sáng hôm nay chúng ta nhận được tin tức xác thực nói các người từng hai tháng trước cứu một người, thôn các người chữa bệnh còn đi tới trấn trên mua thuốc, tôi nói có đúng không?”