Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2252




Chương 2252:

 

Bây giờ đã hơn một giò sáng, trời ại mưa, trên đường cái gần như không ai, đèn đường tỏa xuống ngọn đèn vàng ấm, cô mặc một thân đồ ngủ màu trắng bước đi lẻ loi.

 

Có một bác gái bung dù chạy tới: “Cô bé, hiện tại trời mưa, sao con lại đi dưới mưa thế này? Mau về nhà đi thôi, bằng không sẽ cảm lạnh đó.”

 

Diệp Linh ngoảnh mặt làm ngơ, cô ngơ ngác đi tiếp.

 

Bác gái thở dài một tiêng, đi xa.

 

Đi qua một con đường, không biết dưới chân vấp phải vật gì, chân phải của cô treo, đi không được nữa, cô ngồi ở bên cạnh bồn hoa ven đường, chậm rãi vươn hai tay nhỏ bé gắt gao bụm mặt lại, cô an tĩnh lại không có một tiếng động chảy nước mắt.

 

Lúc này một chiếc dù đen che trên đỉnh đầu cô, có người đi tới trước mặt cô.

 

Cô thu tay, trong tầm mắt là chiếc quần tây dài đen, đi lên là áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi lên nữa là khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc tuần tú kia.

 

Anh tới rồi.

 

Cô Dạ Cân.

 

Diệp Linh nhỏ giọng khóc thành tiếng, toàn thân cô đều ướt đẫm, mái tóc tơ lụa dính bên má, trong cổ cô, bờ vai gây run rẩy, viền mắt đỏ bừng nhìn anh.

 

Cố Dạ Cẩn từ trên cao nhìn xuống người người phụ nữ này, đáng thương đã không đủ để hình dung dáng vẻ của cô, anh nghe tiếng trái tim mình đang rỉ máu.

 

“Anh là ai?” Anh cố chấp hỏi cô.

 

Diệp Linh nức nở, cô không chịu đáp.

 

Cố Dạ Cần im lặng vài giây, xoay người rời đi.

 

Không đi được, bởi vì ông quân anh bị một bàn tay nhỏ bé níu lại, cô nức nở nói: “Anh là Cố… Cố Dạ Cần…”

 

Cây dù trong tay Cố Dạ Cần rơi xuống trên mặt đất, xoay người, anh ngồi xỗm người trước mặt cô xuống, quỳ một chân xuống đất, hai tay đưa ra run rẫy nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Xin lỗi… Xin lỗi…”

 

Diệp Linh liên tục đập quả đắm nhỏ vào bờ vai anh, dùng sức đẩy anh: “Hu hu…” Cô không nói lời nào, chỉ là không ngừng khóc.

 

Cố Dạ Cần mặc cô đập đánh, anh dùng lực chặn đôi môi đỏ mọng đang run rầy ấy, trong thoáng chốc không biết là lệ của anh hay là lệ của cô lệ, hòa lẫn nước mưa, cùng nhau rơi xuông bụi đất.

 

“Vợ ơi, xin lỗi em… anh không còn cách nào… em cũng không dạy anh nên làm như thế nào… anh thừa nhận ta là cố ý ép em, cố ý để em buồn bã khó chịu, nhưng em đau đón, tim anh cũng không khá hơn là bao… Vợ ơi, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh được không…”

 

Diệp Linh khóc ngã vào trong ngực anh, bị anh gắt gao ôm vào trong lòng, vì khóc quá nhiều nên cô trong chốc lát thiếu oxi, cô liền ngất đi.

 

Lại mở mắt ra lúc đã ở trong phòng ngủ, trước mắt là một khuôn mặt anh tuân phóng đại, người nọ hướng vê phía cô lưu luyến cười: “Vợ, em tỉnh rồi, vừa rồi em mắc mưa, để không bị cảm, chúng ta đi tắm nước nóng trước đi, để anh ôm em đi.”

 

Anh xốc chăn mền trên người cô ra, ôm cô ngang lên.

 

Vừa rồi về nhà anh đã giúp cô cởi quần áo ẩm ướt rồi bọc cô vào trong chăn.

 

Diệp Linh nhắm chặt mắt, chôn vào trong ngực anh.

 

Giai đoạn này phụ nữ có thai không thích hợp tắm bồn, nên Cố Dạ Cần ôm cô tắm dưới vòi hoa sen, nước ấm được anh pha vô cùng thư thái, anh thổi thổi nước ấm trên da thịt của cô: “Nóng không em? Có muốn anh ôm em tăm không?”