Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2230




Chương 2230:

 

Diệp Linh thả lỏng, miễn cưỡng tựa ở đầu giường, đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, cô mơ mơ màng màng mặc anh vừa đút vừa hôn, lúc mở mắt ra lần nữa đã là sáng ngày hôm sau.

 

Tình hình của Diệp Linh bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cô bắt đầu ăn cơm, không nôn nữa, sau đó cô bắt đầu xuống giường, kéo màn cửa số ra phơi chút ánh mặt trời chói mắt.

 

Trong nửa tháng cơ thể cô khôi phục cũng không tệ lắm, thằng nhóc kia lại một lần nữa đạp bụng cô, nhưng cô không khôi phục trí nhớ, cô vẫn quên chuyện quên người như trước.

 

Sáng sớm hôm nọ.

 

Cố Dạ Cần ở phòng bếp chuẩn bị xong bữa sáng, anh lên cầu thang, chuẩn bị đi gọi Diệp Linh.

 

Đi được nửa đường, cửa phòng ngủ mở ra, Diệp Linh xách túi đi ra.

 

Trên gương mặt anh tuấn của Cố Dạ Cần lúc này lộ ra nụ cười: “V…”

 

Tiếng “vợ” này không có kêu thành tiêng, lại đôi một tiêng thét chói tai của Diệp Linh: “A, anh là ai, vì sao xuất hiện ở trong nhà tôi?”

 

Thân thể cao lớn của Cố Dạ Cần chấn động, anh biết ngày này cuối cùng đã tới, Diệp Linh quên mắt anh.

 

Cô đã không biết anh là ai.

 

Diệp Linh quá sợ hãi, khi cô tỉnh lại, bảy giờ rưỡi, cô nhớ cô phải đến đoàn phim quay diễn, ai ngờ vừa mới mở ra cửa liền gặp người xa lạ này.

 

Cô che túi ở trước người, đôi mắt yêu mị phòng bị nhìn anh chằm chằm.

 

Cố Dạ Cẩn nghiêm túc nhìn cô, trong mắt cô tất cả đều là xa lạ, ngày hôm nay, cô rốt cục vẫn phải quên anh.

 

Cô Dạ Cân không có biêu cảm gì, anh xoay người, từ từ đi xuống lầu, anh đi vào nhà bếp, dịu dàng nói: “Qua đây ăn sáng.”

 

Diệp Linh đi cùng: “Anh rốt cuộc là ai?”

 

“Anh là… người thuê nhà chung với Giả: Thuê nhà chung?

 

Diệp Linh liền nhướng chân mày lá liễu: “Tôi là một nữ minh tỉnh đang nổi lại luân lạc tới mức phải cùng người khác thuê nhà chung? Lẽ nào tôi không nổi sao?”

 

Diệp Linh cảm thấy người đàn ông này hêt sức kỳ quái, cô thây mình không nên ở lâu ở đâu, dù sao cô xinh đẹp như vậy, là một người đàn ông thấy cô đều sẽ sinh ra suy nghĩ gì đó, vì lý do an toàn, cô nhanh chóng ra khỏi nhà.

 

Lúc đi khỏi nhà đến đường cái, Diệp Linh giật mình, cô lắc lắc cái đầu nhỏ nhìn bốn phương tám hướng, cô muốn đi đâu nhỉ?

 

Cô đã quên nên đi đâ rồi, đã quên phải đi làm cái gì.

 

Lúc này trên đường chậm rãi chạy lên một chiếc Maybach màu bạc, Cố Dạ Cẩn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về người phụ nữ nhỏ phía trước mắt, trong ngày đông, cô mặc chiếc áo len nhỏ màu trăng, phía dưới là chiêc váy đen bó sát, trên vai một cái túi lớn, sạch sẽ dịu dàng.

 

Nửa tháng này cô được anh nuôi không tệ lắm, khôi phục được một ít khí sắc.

 

Song cái bụng của cô vẫn nhỏ như thường, cũng không lộ ra đang mang thai.

 

Anh ngược lại không lo lắng quần trên người cô quá chặt, quần áo bên trong tủ đồ đều là đích thân anh chuẩn bị, có điều chỉnh số đo vòng eo rồi.

 

Chỉ là anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, trái tim vẫn là hung hăng bị chọc vào, cô có bao nhiêu mê man, ngây người tại chỗ, rủ cái đầu nhỏ, thời khắc này cô giống như cô gái nhỏ bị ném lại trên đường cái, không biêt nơi nào là đường mình nên đi.

 

Cố Dạ Cần đánh tay lái, chậm rãi dừng xe lại ở trước mặt cô.