Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2187




Chương 2187:

 

Cố Dạ Cẩn nhìn cô, con ngươi đen sáng rực, môi mỏng nhéch lên, anh nói giọng khàn khàn: “Việc gì?”

 

Diệp Linh nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh: “Biết rõ còn hỏi.”

 

Cô ngọt ngào hôn lên đôi môi mỏng của anh.

 

Cố Dạ Cần ôm thắt lưng nhỏ mềm mại của cô, dẫn theo cô ấn vào trong ngực mình, anh cảm thấy đôi môi mềm ấy, tỏa hương thơm ngát.

 

Yết hầu của người đàn ông lăn trên dưới vài cái, anh chậm rãi khép mi.

 

Diệp Linh nhìn dáng vẻ anh mê say không dứt, nụ hôn êm ái đã làm khóe mắt anh thắm vào vài phần đỏ tươi, Diệp Linh buông lỏng cổ anh ra, tay lần thứ hai đi xuống.

 

Cố Dạ Cẩn vẫn đè cô xuống, anh mở mắt ra, nhìn cô không nói.

 

Diệp Linh tránh thoát anh cầm cố: “Cố Dạ Cần, em chỉ là xác định thử, anh sợ cái gì?”

 

Cố Dạ Cẩn im lặng vài giây, sau đó buông lỏng tay cô ra.

 

Tay Diệp Linh đi xuống…

 

Rất nhanh, cô có được kết quả, đêm hôm đó cô thật sự tổn thương anh, anh bị thương rất nặng.

 

Lúc này chiêc căm xinh xãn bị hai ngón tay thon dài nắm được, cô bị ép ngẳắng đầu, lập tức liền đụng phải cặp con ngươi đen u trầm của Cố Dạ Cần, anh nhìn cô, mang theo vài phần bễ nghễ cùng quan sát: “Hiện tại, em sợ rồi?”

 

Diệp Linh hiểu, thân thể không trọn vẹn đối với một người đàn ông mà nói là đả kích trí mạng, Cố Dạ Cẩn cùng những người đàn ông kia cũng không khác gì, thậm chí anh trước đây ham muốn cao, càng mê muội những chuyện cá nước thân mật kia, anh luôn ngăn cản cô, cũng là bởi vì tự anh đã có đáp án, anh biết mình phương diện kia không được, anh không muốn bại lộ vẻ chật vật và khó chịu của mình trước mắt cô.

 

Hiện tại anh sắc bén nhìn cô chằm chăm, muôn nhìn thử trên mặt cô có hay không một tia miễn cưỡng.

 

Diệp Linh ngước khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, không chút nào lùi bước: “Chỉ cần anh không sợ, em còn Sợ cái gì?”

 

Anh không ngại vết sẹo trên mặt cô.

 

Cô cũng không quan tâm thân thể của anh không trọn vẹn.

 

Cũng không sợ.

 

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm anh khi, trên mặt nhộn nhạo vài phần vui mừng, cúi người xuống, hôn một cái lên đôi môi đỏ thơm mềm: “Đây là tự em nói, không cho phép hối hận.”

 

Cô sẽ không hôi hận.

 

Diệp Linh đỏ bừng mặt, chịu không nỗi bầu không khí ngọt ngào sến rện như vậy, cô muốn xoay người đi.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cẩn ôm cô, không buông tay.

 

Diệp Linh nghi ngờ nhìn về phía anh, lúc này trong tầm mắt tối sầm, anh hôn lên.

 

Vừa rồi nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước là cô chủ động, hiện tại anh dịu dàng không mắt mạnh mẽ, rất nhanh đã đoạt đi hơi thở cô.

 

“Ưm… Cố Dạ Cần, sao anh bây giờ…thích… hôn đến thế…”

 

Cô Dạ Cân ôm ngang cô lên, đặt trên giường bệnh, tay trái chống bên người cô, tay phải thông thạo cởi ra cúc áo cô: “Anh trước đây thích, bây giờ cũng thích.”

 

*…” Diệp Linh rất muốn che lỗ tai mình, không nghe những thanh âm mê hoặc ấy, thực sự là cái gì cũng không ngăn cản được anh… biến thái!