Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2157




Chương 2157:

 

Diệp Linh vươn tay cản một ống kính, Sau đó xoay người chạy.

 

Thế nhưng cô chạy quá gấp, dưới chân không biết vấp phải cái gì, chân khuya xuống, cô trực tiếp té xuống đất.

 

Lúc này người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người nghị luận ầm ï, thiện ý, bát thiện, đều có.

 

Diệp Linh cảm thấy rất ồn à, bên tai của cô tràn đầy những thanh âm này, cô muôn tránh, nhưng làm thê nào cũng không tránh khỏi, cô chỉ có thể vươn tay, dùng sức che kín lỗ tai của mình.

 

Cô tưởng là cô đã đi qua thời khắc khó Vượt qua nhất của cuộc đời, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, khó vượt qua nhất sau đó còn có càng khó chịu hơn.

 

Cuộc đời của Diệp Linh cô, cũng sẽ …

 

sợ sệt mà chật vật như vậy.

 

Lúc này trong tầm mắt cô rủ xuống đột nhiên nhiều hơn một đôi giày, đôi giày này khá quen, không phải là giày da cọ sáng gì, mà là đôi dép cùng kiểu với cô, kiểu nam.

 

Diệp Linh cứng đờ.

 

Đột nhiên bị hôn Diệp Linh lập tức nín thở, kinh ngạc nhìn anh.

 

Cố Dạ Cần cũng không nhắm mắt, anh nhìn đôi mắt tựa như cơn mưa phùn ươn ướt ấy, đôi môi mỏng để trên môi đỏ mọng của cô lướt nhẹ, thấy cô không có mâu thuẫn kịch liệt, anh mới hơi nhắm mắt, sâu hơn nụ hôn này.

 

Diệp Linh cảm giác mình đã rất lâu không gặp anh, ngoại trừ cuộc chia ly năm 18 tuổi ấy, lần này xem như là thời gian dài nhất rồi, lồng ngực của anh, nụ hôn của anh… lại vẫn quen thuộc như thê.

 

Loại cảm giác này quen thuộc sâu tận xương tủy.

 

Lúc này ngoài cửa truyền đên tiêng bước chân vội vội vàng vàng, y tá hốt hoảng nói: “Prof. Hạ, vừa rồi tôi đi vào đã phát hiện Diệp Tiểu thư không thấy…”

 

Tiếng nói nhẹ nhàng của Lê Hương nhanh chóng truyền tới: “Đừng hốt hoảng, tôi vào xem thử.”

 

Một giây kế tiếp cửa phòng bệnh đã bị đầy ra, Lê Hương xuất hiện ở cạnh cửa.

 

Diệp Linh liền giơ tay lên chống đỡ lồng ngực Cố Dạ Cần, đầy anh ra.

 

Cố Dạ Cần chau lại mày kiếm, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Hương cạnh cửa, trong mặt mày đêu là không vui khi bị quấy rầy.

 

Lê Hương cũng ngốc ở cạnh cửa.

 

Ủa, bảo tìm không thấy mà, cớ gì lấp cô đầy miệng thức ăn cho chó thế hả?

 

“Sorry, tôi không thấy gì cả, hai người tiếp tục đi.” Nói xong Lê Hương liền đóng cửa lại, rời đi.

 

Ngoài cửa còn truyền đến giọng của Lê Hương, là nói với y tá: “Không sao, Diệp Tiểu thư ở bên trong.”

 

Bị bạn thân mình bắt gặp cảnh này khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh ưng ửng đỏ: “Lê Hương, chờ một chút.”

 

Diệp Linh muốn đứng dậy.

 

Thê nhưng Cô Dạ Cân kéo cô lại: “Chạy đi đâu?”

 

“Tôi đi tìm Lê Hương…”

 

“Sao anh lại có ảo giác mình là tiểu tam giữa em và Lê Hương thế hả?”