Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 212




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 212:

 

Lê Nghiên Nghiên và Triệu Lập Anh cũng tới rồi. Họ vẫn đứng xem kịch, cũng không cần bọn họ ra tay thì nước bọt của đám người này đã có thể dìm chết Lê Hương rồi.

 

Song Song vân luôn bất an, nên cô nhìn thấy động tĩnh trên diễn đàn thì liền chạy qua đây. Không bận tâm tới đám người này, cô liền kéo lấy Lê Hương: “Lê Hương, nếu tôi nói chuyện này không phải tôi làm, cô có tin không?”

 

Lê Hương nhìn Song Song: “Song Song, cô sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?”

 

Tối qua Song Song bị Triệu Lập Anh vứt lại trên đường cao tốc, lúc về đến nhà đã là sáng sớm, dầm mưa cả đêm, bây giờ cô đang sốt cao, khuôn mặt vốn mập mạp rất hồng hào đánh yêu giờ trắng như tờ giấy, cả người giống như rã tời, hai chân nặng như chì, cả người như bị bệnh nặng, rất tệ.

 

“Lê Hương, tối qua tên khốn kiếp Triệu Lập Anh đó cướp mắt điện thoại của tôi, còn bỏ tôi lại trên đường cao tốc. Tất cả chuyện này đều là anh ta dùng tên của tôi làm đấy!” Nói rồi cô phẫn nộ mà chỉ vào Triệu Lệ Anh ở trong đám người.

 

Triệu Lệ Anh không hề hoảng loạn, rất rõ ràng là có chuẩn bị: “Song Song, nói lời phải có chứng cứ. Tôi cướp điện thoại của cô lúc nào, bỏ cô lại trên cao tốc lúc nào. Cô không được chỉ nói suông đâu.”

 

“Anh!” Song Song thật sự không có bằng chứng, hơn nữa giờ cô đang sốt cao bốn mươi hai độ, đầu choáng váng.

 

Triệu Lập Anh cười nói: “Song Song, nếu như cô đã muốn vu khống tôi, vậy tôi chỉ có thể nói ra sự thật với mọi người. Cô rõ ràng biết tôi không thích cô, muốn hủy hôn ước với cô, nên tối qua đã hẹn tôi, nói muốn phanh phui phốt lớn của Lê Hương. Cô còn nói nếu cô đuổi Lê Hương ra khỏi viện nghiên cứu Xu Mật thì bảo tôi hãy cân nhắc lại mối quan hệ của chúng ta. Cô còn khổ sở mà cầu tôi, nói cô thích tôi đến thế nào. Nói thật Song Song, tôi thấy cô khá đáng thương.”

 

Song Song kinh hãi mà nhìn Triệu Lập Anh. Vậy mà cô không biết anh ta có thể đê tiện đến mức này, nói ra được những lời này. Lúc trước cô thật sự là đã mù mắt mới thích anh ta!

 

Mọi người đều biết Song Song thích Triệu Lập Anh, nên đều đứng về phía anh ta.

 

 

Lê Nghiên Nghiên không muốn làm bản tay mình, nên chỉ đứng xem kịch. Nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của Song Song mà trong lòng cô ta vui sướng. Những người thân cận với Lê Hương đều là kẻ thù của cô ta, đều sẽ không có được kết cục tốt!

 

Lúc Song Song tuyệt vọng, đột nhiên có một bàn tay mềm mại vươn ra, nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô.

 

Song Song ngoảnh lại, cô chạm phải đôi mắt to tròn lấp lánh.

 

Lê Hương khẽ nắm lấy bàn tay cô, nói với cô: “Song Song, tôi tin cô.”

 

Song Song ngắn ra, trong lòng liền dâng lên một cỗ ấm áp: “Lê Hương, thật sự không phải tôi làm. Triệu Lập Anh nói dối, lời anh ta nói không phải là thật!”

 

“Tôi biết.” Nói rồi Lê Hương nắm lấy tay cô đi tới trước mặt Triệu Lập Anh.

 

Đám đông thấy Lê Hương đi tới thì đều tự giác mà lùi về sau một chút. Họ rất tò mò cô muốn làm gì.

 

Lê Nghiên Nghiên cũng nhìn Lê Hương, cô ta muốn xem thử cô có thể giở trò gì.

 

Lúc này có hai người từ bên hành lang đi tới. Là người đàn ông thích ngủ và thuộc hạ của anh.

 

Thuộc hạ lên tiếng: “Nhị thiếu…”