Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2108




Chương 2108:

 

“Bố tôi, mẹ tôi, đều là người tốt như vậy, anh trai tôi… anh trai tôi từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, là vì sao sáng ngời nhất Hải Thành, nhưng anh trai tôi hiện tại nằm trên giường bệnh, hít thở cũng phải dựa vào dưỡng khí… một người kiêu ngạo như vậy, anh hẳn rất khổ sở…”

 

“Cố Dạ Cần, tôi vẫn rất muốn hỏi anh, tôi đã làm sai điều gì, tôi đến tột cùng đã làm sai điều gì, các người tại sao muốn hủy hoại tôi đến vậy, sớm biết hôm nay đau đớn, năm đó cho dù phải lưu lạc, bơ vơ trọn đời, tôi cũng không muốn bước chânvào cửa lớn Cố gia, đi tới cạnh anhl”

 

Diệp Linh ngồi xổm đầu đường rít gào vê phía Cô Dạ Cân, cô dùng sức siêt tay, viền mắt đỏ thắm gắt gao nhìn anh, Cố Dạ Cần lần đầu tiên từ trong mắt của cô thấy được… nỗi đau khắc cốt minh tâm, còn có thống hận.

 

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy Diệp Linh bây giờ rõ ràng đang hai mươi xuân tuổi, độ tuôi tươi đẹp kiều diễm nhất, thế nhưng cô như thể đã và đang, từ từ điêu linh.

 

Trong đuôi mắt hẹp dài của Cố Dạ Cần cũng dính vào vài phần đỏ tươi, anh lần nữa vươn tay, nắm hai vai cô run rấy: “Linh Linh, đừng tùy hứng nữa, em cũng thấy đấy, anh trai em bây giờ rất tệ, anh ấy cần em đến cứu, em sẽ cứu anh ấy, đúng không?”

 

Diệp Linh bị giẫm vào chỗ đau, cô thực sự hận, làm sao có thê không hận, Diệp gia cửa nát nhà tan, mà trước mắt người đàn ông cô chung quy lại luôn cao cao tại thượng như thế này, bá đạo nắm trong tay tất cả.

 

“Linh Linh, hiện tại thời gian không còn sớm, lau nước mắt đi, chúng ta nên đi cục dân chính rồi.”

 

“Cố Dạ Cần, chuyện cho tới bây giờ, anh sao còn có mặt mũi muốn cưới tôi?

 

Anh trai tôi rất nhanh sẽ trở lại, anh ấy sẽ mang tôi đi, về sau anh mãi mãi cũng nhìn không thấy tôi!”

 

Cố Dạ Cần dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, động tác mềm nhẹ tràn đầy thương yêu: “Linh Linh, nói gì ngốc thế, có lẽ Diệp Minh năm đó có thể liều mạng với anh, hiện tại Diệp Minh đã phê thành bộ dáng này, lây cái gì mang em đi?”

 

“Song, chỉ cần em an tâm làm Cố thái thái của anh, vậy anh trai em cũng là anh trai anh, anh cũng có thể rất nghe lời anh ấy nói.”

 

“Cho nên hiểu chưa Linh Linh, anh đối với anh em thế nào, hoàn toàn quyết định bởi thái độ của em đối với anh.”

 

“Em tốt với anh, anh liền đối tốt anh em, em không tốt với anh, vậy cũng đừng trách anh… không khách khí với anh em.”

 

Tên âm hiểm hèn hạ này, Diệp Linh đã nghĩ hết tất cả biện pháp thoát khỏi anh, nhưng không ngờ cô lại dễ dàng bị bắt trở về như vậy.

 

Hiện tại anh trai bị anh năm trong tay, cô có thể làm gì?

 

Ngoại trừ làm Cố thái thái của anh, còn có thể làm gì?

 

“Cố Dạ Cần, anh tốt nhất bảo đảm anh trai của tôi có thể bình an trở về, bằng không… tôi cái gì cũng làm không được, nhưng có thể để cho anh vĩnh viễn mắt đi Cố thái thái của anh.”

 

Cố Dạ Cẩn mang theo Diệp Linh đến cục dân chính, hai người thuận lợi lấy được hai cuốn sổ đỏ.

 

Diệp Linh chính thức trở thành Cố thái thái, Cô thái thái được pháp luật bảo vệ.

 

Cố Dạ Cẩn không về công ty, mà là mang Diệp Linh trở về nhà mới của bọn họ.

 

Bên trong nhà mới tất cả đều là Cố Dạ Cần tự tay thiết kế, trong khiêm tốn ấm áp lộ ra xa hoa.

 

Ăn một chút cơm, Diệp Linh rất nhanh đã để đũa xuống, người làm nữ nhanh chóng nói: “Thái thái, ăn thêm một chút đi ạ! Cô mới có ăn một chút thôi à.”

 

Diệp Linh lắc đầu: “Tôi no rồi.”