Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2097




Chương 2097:

 

“Phu nhân, tôi gãy một cánh tay, mấy năm nay bị người chèn ép truy sát, đều là… Cố Hiền làm!” Tiểu Trần tức giận chỉ về phía Cố Hiền.

 

Cố Hiền hết sức cố ky Tiểu Trần, trong ánh mắt phẫn nộ của Tiểu Trần, gã chột dạ né tránh.

 

Đám người cũ năm đều bị Cố Hiền xử lý gần hết, má Triệu bị đụng chết kia là một con cá lọt lưới, và Tiểu Trần này cũng vậy.

 

Không nghĩ tới Tiểu Trần được diệp Linh tìm ra, cho nên khi cảnh sát tìm tới cửa Cố Hiền liền có chút luống cuống.

 

Ôn Lam nhìn Cố Hiền: “Yiểu Trần, Cố Hiền tại sao phải hãm hại ông, anh ta…

 

không có lý do gì mà…”

 

“Bởi vì năm đó thuốc mê là tôi đi chợ đêm mua, là tôi chuốc mê mẹ Diệp Linh, cũng là tôi đưa người đến khách sạn, tôi là người chứng kiến trực tiếp trận bắt kẻ thông dâm năm đó, cũng là một trong những người làm.”

 

Ôn Lam giật mình, bà ta nhìn Cố hiền, rồi nhìn về phía Tiểu Trần: “Tiểu Trần, ông đang nói bậy bạ gì đó, ông có phải bị Diệp Linh mua chuộc rồi không, ả cho ông bao nhiêu tiền, ông…”

 

Tiểu Trần trực tiếp lấy ra chứng cứ: “Phu nhân, đây là đoạn ghi âm năm đó Cố Hiền bảo tôi đi mua thuốc mê, còn có ảnh chụp màn hình tôi đến chợ đêm mua, năm đó tôi lưu lại chứng cứ, để bảo vệ cái mạng của mình.”

 

Ôn Lam nhanh chóng vươn tay đoạt lấy ảnh chụp màn hình và ghi âm, khi thấy ảnh chụp, hai tay bà ta đã run rẩy, nhưng bà ta vẫn không tin, bà ta mở ra ghi âm.

 

Trong ghi âm giọng Cố Hiền nhanh chóng truyền tới: “Tiểu Trần, ông đến chỗchợ đêm mua chút thuốc mê về đây.”

 

Tiểu Trần: “Tiên sinh, ông mua thuốc mê làm cái gì?”

 

“Vợ của Diệp Thanh Đề, Thiếu phu nhân của Diệp gia, tôi đã si mê rât nhiều năm, rõ ràng là tôi quen cô ấy trước, nhưng cô ấy luôn hờ hững với tôi, lại làm vợ nhà giàu, tôi muốn ông mua chút thuốc mê rồi chuốc mê cô ấy đưa đến khách sạn tới, tôi muốn có được cô ấy haha.” Cố Hiền hèn mọn gian tà cười.

Cả nhà tải app truyệnhola đọc khích lệ nhóm nhé!

“Tiên sinh, tại sao ông có thể làm như vậy, nều như phu nhân biết rồi…”

 

“Ông nói Ôn Lam làm cái gì, nếu không phải là đám cưới gia tộc tôi mà cưới cô ta sao, tôi đã sớm chán ghét cô ta, mỗi một lần đụng cô ta tôi đều tưởng tượng mình đang đè lên người Diệp thái thái.”

 

“Bốp” một tiếng, máy ghi âm trong tay Ôn Lam trực tiếp rơi trên mặt đất, con ngươi bà ta không ngừng co rút lại một lân đụng cô ta tôi đêu tưởng tượng mình đang đè lên người Diệp thái thái.”

 

“Bốp” một tiếng, máy ghi âm trong tay Ôn Lam trực tiếp rơi trên mặt đất, con ngươi bà ta không ngừng co rút lại phóng đại, đầu lập tức ong ong.

 

Mấy năm nay bà ta vẫn cho là là mẹ Diệp Linh câu dẫn chồng mình, bà ta đổ hết tất cả bất hạnh của mình lên trên đầu Diệp gia, bà ta hận Diệp gia nhiều năm như vậy, đã sớm thành quen.

 

Nhưng bây giờ hết thảy đều bị đánh đổ, thì ra vở kịch bắt kẻ thông dâm năm đó chỉ là Cố Hiền tự biên tự diễn cảnh cưỡng gian.

 

Cố Hiền chà đạp người vợ là bà ta như bụi cát.

 

Hai mắt Ôn Lam đỏ bừng, bà ta ngắng đầu, gắt gao trừng mắt Cố Hiền: “Cố Hiền, những thứ này không phải thật, ông hại tôi thật khổ, tại sao ông không đi chết đi2”

 

Nói rồi Ôn Lam thúc xe đẩy của , trực tiếp va tới người Cố Hiền.

 

Thế nhưng Có Hiền lại không ngốc, còn vô cùng linh hoạt lánh một cái.

 

Rằm một tiếng, xe đẩy đụng phải vách tường, cả người Ôn Lam đều lộn xuống.

 

“Cố phu nhân!” Mọi người kinh hô.