Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2071




Chương 2071:

 

Mỗi một lần không có ai mà ở cùng người đàn ông Cố Dạ Cần này, Diệp Linh đều cảm thấy anh rất đáng sợ, tựa như hiện tại đánh đòn thì thôi, anh còn để cô nằm, tư thế rất thẹn thùng như thê.

 

Cố Dạ Cần từ phía sau ôm lấy cô, môi mỏng rơi trên mái tóc dài của cô, dùng sức hôn một lần: “Để cho em đắc ý, để cho em đi ra ngoài rêu rao, mấy thằng đàn ông kia đều thích em thì sao, em còn không phải vẫn vào phòng của anh, bị anh cởi đồ, bị anh hôn bị anh đè, tiêu tiền của anh, ngủ giường của anh, để anh nuôi à?”

 

“..” Diệp Linh đã biết, trong lòng anh không thoải mái, cho nên phát giận với cô!

 

Con người anh lòng dạ thực sự đặc biệt hẹp hòi, có thù tất báo, mỗi một lần cô cùng người đàn ông khác bị anh bắt được, anh luôn là đi thu thập những người đàn ông kia trước, sau đó quay đầu hung hăng tới nghiêm phạt cô.

 

Lúc này da thịt thắm lạnh, đồ ngủ trên người cô bị anh cởi ra rồi.

 

Diệp Linh vũ tiệp rung động, không dám ở thời điểm này cương mình với anh, sợ giống như Sử tổng lần trước, giọng cô mềm nhữn, giãy giụa vòng eo thon như rắn nước: “Cố tổng, anh buông trước đi, em cũng đã vào phòng của anh, chắc chắn nghe lời anh, lần này đây anh muốn kiểu gì…”

 

Lời còn chưa nói hêt, Cô Dạ Cân bâm thắt lưng mềm của cô một cái không cho cô lộn xộn, hơi thở nặng nề phủ bên tai cô, anh nói giọng khàn khàn: “Kiểu gì cũng không cần, em cứ nằm như vậy, anh tự mình tới…”

 

Diệp Linh ý thức được anh muốn làm gì rồi, cô nhanh chóng đè xuống bàn tay của anh: “Không được, em đau.”

 

“Anh có cân nhắc.” Tải app truyện hola đoc tiếp nhé cả nhà!

 

“Vậy anh… chuẩn bị biện pháp tránh thai đi, đừng xuất vào trong eml”

 

Cố Dạ Cẩn cúi đầu cười một tiếng: “Trêu anh à, em cũng không thể mang thai, anh còn dùng biện pháp tránh thai làm gì?”

 

Diệp Linh bị kiêm hãm, mây giây sau kịch liệt giãy giụa: “không được, Cố Dạ Cần, anh phải dùng biện pháp tránh thai, cho dù anh không cần, sau đó em cũng sẽ uống thuốc, thuốc tránh thai rất hại cho cơ thể.”

 

Cố Dạ Cẩn hơi chau mày kiếm, anh dùng cánh tay dài giam cắm người phụ nữ đang giãy giụa trong lòng: “Diệp Linh, có phải đầu óc em có vấn đề hay không, em không thể mang thai thì uống thuốc tránh thai cái gì, lúc này đừng có chọc anh mắt hứng nữa, nhé?”

 

Con ngươi Diệp Linh co rút lại phóng đại, không tránh thoát người đàn ông, cô cúi đầu, hung hăng cắn lấy cánh tay của Cố Dạ Cần.

 

Cô Dạ Cân bị đau, cô căn rât dùng sức, muốn cắn anh chảy máu.

 

Khuôn mặt tuấn tú của anh u ám, anh xưa nay đối với chuyện như thế này nói một không hai, thời điểm muốn hưởng thụ phải hưởng thụ được, cô như vậy sẽ chỉ chọc giận anh.

 

Cố Dạ Cần dùng bàn tay to nắm khuôn mặt nhỏ của cô, bịt miệng cô lại, chỉ thấy trên cánh tay của anh đã nhiều hơn một dấu răng thật sâu, còn chảy máu.

 

Cố Dạ Cẩn phát cáu không nhẹ, tuy anh không thích có con, cũng không có dự định sinh con, thế nhưng mỗi khi anh đụng tới cô, cô la hét bảo dùng tránh thai biện pháp và thuôc tránh thai, dường như đặc biệt sợ có con của anh, anh vẫn cảm thấy trong lồng ngực kéo tới một cổ lệ khí âm u.

 

“Diệp Linh, là em tự tìm, anh ngược lại muốn nhìn xem hôm nay có thể lưu lại chủng của anh ở trong bụng của em hay không !” Cố Dạ Cần cắn răng nói.

 

Bên trong phòng tắm nước chảy tí tách, rất nhanh bên trong đã bốc lên một mùi hương “đặc biệt”.

 

Yết hầu Cố Dạ Cần lăn lên lăn xuống, đợi cảm giác trí mạng đi qua, anh tự tay ôm Diệp Linh vào trong ngực mình, hôn một khuôn mặt tái nhợt của cô: “Được rồi, đừng náo loạn với anh, anh tắm cho em.”

 

Anh chính là người như vậy, chính mình hưởng lạc qua mới bằng lòng bố thí dịu dàng.

 

Cố Dạ Cẩn dùng sữa tắm giúp Diệp Linh tắm, tầm mắt dời xuống dưới, anh thấy giữa chân cô chảy rất nhiều dịch trắng xuống.