Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2065




Chương 2065:

 

Tiếp tân lịch sự nói: “Chào ngài, vừa rồi hai vị quý khách kia ở chô này thuê phòng tổng thống, đêm nay sẽ ngủ lại nơi đây.”

 

Phòng tổng thống…

 

Bọn họ là tới ngủ…

 

Hai bàn tay xuôi ở bên người của Phạm Tư Minh nhanh chóng siết thành quyền, anh ta chưa từng nghĩ tới Diệp Linh và Cố Dạ Cẩn vậy mà lạilà loại quan hệ không thấy được ánh sáng này, anh ta tận mắt nhìn cô gái mình thích cùng người đàn ông khác tới khách sạn thuê phòng!

 

“Số phòng của bọn họ là bao nhiêu, tôi muốn đi tìm bọn họ!” Phạm Tư Minh tâm tình kích động hỏi.

 

Tiếp tân xin lỗi lắc đầu: “Thật ngại quá liên sinh, đây là riêng tư của quý khách, chúng tôi không thể nói cho anh biết.”

 

Phạm Tư Minh viền mắt đỏ bừng: “Vậy ôi tự đi tìm!”

 

Nói xong anh ta xoay người tiến vào hang máy.

 

“Áy, tiên sinh!” Tiếp tân nhanh chóng kêu một tiếng, đợi Phạm Tư Minh đi rồi, tiếp tân lúc này cầm điện thoại lên, bám một dãy số.

 

Rất nhanh, bên kia đường dây được nối, một tiếng nói trằm thấp từ tính truyền tới: “Alo.”

 

Là Cô Dạ Cân.

 

Phòng tổng thống.

 

Có Dạ Cần cao to đứng trước cửa sổ sát đất, anh một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại áp lên tai, nghe được tiếng báo cáo của tiếp tân, anh nhàn nhạt phát động đôi môi mỏng: “Đã biệt.”

 

Anh cúp điện thoại.

 

Lúc này khuôn mặt nhỏ mềm mị minh diễm của Diệp Linh từ phía sau thò qua, ngước đôi mắt đen câu nhân nhìn anh: “Cố tổng, điện thoại của ai vậy?”

 

Cô Dạ Cân nhìn cô một cái: “Tiêu tam, có muốn đưa cho em tra xét không?”

 

Anh đưa điện thoại tới.

 

Kỳ thực Diệp Linh là có chút nghi ngờ anh, Có Dạ Cần hôm nay là lạ, còn hẹn cô tới khách sạn, thần thần bí bí tất có quỷ.

 

Song anh thản nhiên đưa điện thoại qua, ngược lại loại đi nghi ngờ của cô, Diệp Linh câu môi: “Cố tổng, sao lại nói thế, tiểu tam là gì?”

 

Cố Dạ Cần cúi đầu, môi mỏng rơi trên gương mặt trơn mềm của cô, vẻ trẻ đẹp của cô là thứ anh luôn yêu: “Em ở đây, mấy người ngoài không gọi tiểu tam thì là gì?”

 

Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, thung lười biếng dấp giống như tiểu yêu tinh câu hồn người: “Cố tổng, anh có phải lầm rồi không, em mà là chính cung Cố thái thái được anh đóng dấu dấu cưới ư? Vậy tiểu tam chính là em, ai cũng không thể đoạt với em.”

 

Nói rồi Diệp Linh đầy khuôn mặt tuần tú đang cà xát vào lung tung hôn loạn kia ra: “Người ngoài phải gọi tiểu tứ tiểu ngũ, về sau Cố tổng không cần đưa em kiểm tra, đây không phải là công việc của tiểu tam chúng em, chờ anh có tiểu tứ tiểu ngũ ,vậy mọi người đều là chị em rồi, nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực hầu hạ tốt anh.”

 

Diệp Linh rộng lượng nói.

 

Cô Dạ Cân bật cười, cô đây là vân nhớ kỹ chuyện lần trước, thù dai.

 

Anh vươn tay năm chiếc cằm xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu đối diện với anh: “Diệp Linh, em thực sự muốn gả cho anh làm Cố thái thái của anh?”