Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 206




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 206:

 

Quả nhiên đàn ông không kẻ nào tốt, bản chất của bọn họ là nông cạn, thích phụ nữ xinh đẹp. càng xinh đẹp càng tốt.

 

Trong lòng Lê Nghiên Nghiên ghen ghét phát điên, tại sao cô ta không phải Lê Hương, tại sao cô ta không phải Diệp Linh, cô ta muốn những người đàn ông như Mạc Tuân, Cố Dạ Cần vây quanh cô ta!

 

Lê Nghiên Nghiên trả lời Wechat của Triệu Lập Anh: “Tổ trưởng Triệu à, anh làm tuyệt quá, bây giờ dùng điện thoại của Song Song đăng nhập diễn đàn của viện nghiên cứu chúng ta rồi cho bức ảnh đó hấp thụ ánh sáng đi!”

 

Triệu Lập Anh nhanh chóng trả lời Lê Nghiên Nghiên: “Nếu không nhìn tận mắt thì anh cũng không tin Lê Hương lại câu được giám đốc Mạc thị Mạc Tuân đâu, Mạc tổng là ai, sao có thể lọt mắt Lê Hương chứ?”

 

Lê Nghiên Nghiên: “Chuyện này em không rõ lắm, tóm lại, Lê Hương đã qua khảo sát của chủ nhiệm Chu, nhưng lại ngoại tình trong hôn nhân, nhân phẩm đồi bại, viện Xu Mật chúng ta phải đuổi cô ta ngay, tránh làm xấu mặt Xu Mật.”

 

Triệu Lập Anh: “Nhất định rồi, bây giờ anh dùng tên Song Song gửi lên diễn đàn, như thế thì hai tay chúng ta lại sạch sẽ, lại chia rẽ được Lê Hương và Song Song, ngồi xem trò hay, Nghiên Nghiên à, em thông minh quá.”

 

Lê Nghiên Nghiên mỉm cười lạnh, ban đầu, cô ta không định bại lộ quan hệ Mạc Tuân và Lê Hương, nhưng sau khi bị hung hăng vả mặt trong bar, cô ta trở thành trò cười trong vòng danh viện, bây giờ, tất cả mọi người đều cười sau lưng cô ta.

 

Cô ta không thể ngồi chờ chết, nếu không không giữ được địa vị.

 

Cho dù bây giờ Mạc Tuân cưng chiều Lê Hương thế nào thì cô cũng à phụ nữ có chồng, cô ta ra tay trước, dùng chuyện này xôn xao dư luận, đến lúc đó, Mạc Tuân sẽ chán ghét mà vứt bỏ Lê Hương.

 

Lê Nghiên Nghiên chờ ba ngày, ba ngày này vẫn luôn canh chừng Lê Hương, cô ta lợi dụng Triệu Lập Anh và Song Song, bản thân không quan tâm, muốn xem chuyện Lê Hương ngoại tình bị tuôn ra.

 

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng lo lắng của Lê Chấn Quốc vọng vào: “Nghiên Nghiên, con ở trong phòng không?”

 

 

“Bố, người ngoài đồn gì ạ?” Lê Nghiên Nghiên hỏi.

 

“Cũng không nói gì, chỉ tùy tiện hỏi, lúc trước Lê Hương gả vào U Lan Uyễn thì không có tin tức gì, ai cũng hỏi có phải Lê Hương ly hôn rồi không, quen biết Mạc tổng thế nào, khi nào thành Mạc thiếu phu nhân…”

 

Lê Nghiên Nghiên siết năm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ngày đó, trong bar 1949, cô ta chỉ sẩy chân một cái, hướng gió trong vòng thượng lưu đã thay đổi… Nhưng Lê Nghiên Nghiên mỉm cười: “Bố, Lê Hương tới U Lan Uyễn lâu như vậy mà bố còn chưa tới gặp con rễ đâu, hai hôm nay bố tới U Lan Uyễn thăm con rễ đi.”

 

Lê Chấn Quốc cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ tới U Lan Uyễn ngồi một lúc, để gặp cái người được gọi là con rẻ của mình.

 

Vị trí của U Lan Uyễển cũng không phải nằm ở một khu đô thị phồn hoa, cho nên ông ta luôn cảm thấy nơi đó có quỷ, là một điềm xấu.

 

Lê Chấn Quốc khổ sở nói: “Nghiên Nghiên, bố đi làm gì đâu, con rễ kia có gì tốt đâu mà gặp, nghe nói bệnh tình cậu ta rất nguy kịch, nói không chừng hai ngày nữa là đi rồi, bố không muốn đi đâu.”