Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1994




Chương 1994:

“Cố Hiền thực sự rất thích mẹ cô, hắn bên ngoài tìm tiểu tình nhân, bao dưỡng này tiểu tam đều rất giống với mẹ cô, thế nhưng cái này không đủ, hắn nhất định phải có được mẹ cô, cho nên có một lần hắn liền mua thuốc…”

Sử tổng đại khái cũng biết mình lỡ miệng, cho nên giọng của lão hơi ngừng lại.

Diệp Linh cười nhạt trong lòng, Ôn Lam lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân, lại bị Cố Hiền bỏ đi như giày rách, ngay cả bí sự giường chiếu cũng chia sẻ đàm tiếu với bạn bè, có thể thấy được bi thảm trong cuộc sống Ôn Lam hoàn toàn là từ tên đê tiện trời đất không du Cố Hiền mà ra.

Diệp Linh biêt Sử tông đã nói đên trọng điểm, đó chính là ngày bố mẹ cô qua đời và phát sinh ra vở kịch bắt gian kia.

Ôn Lam chạy tới khách sạn bắt gian mẹ cô và Cố Hiền tại trận, sau đó phế đi đôi chân của mình, từ đó về sau hận mẹ cô và cô nhiều năm như Vậy.

Cố Dạ Cần cũng cho rằng tất cả thống khổ của Cố gia đều từ mẹ cô mà ra, cho nên muốn hủy hoại cô.

Thế nhưng cô rõ ràng, ngày đó là Cố Hiền hạ thuốc mẹ cô, sau đó mang mẹ cô tới khách sạn.

Nếu như cô vạch trần chân tướng năm đó, không biết Cố Dạ Cần và Ôn Lam làm sao chịu nổi?

Miệng của lão Sử tổng vẫn rất kín, cho dù uống say rồi cũng giữ kín bí mật này.

“Sử tông, sau đó thì sao, sao ông không nói tiếp?” Diệp Linh cười nói.

“Ah, chuyện sau đó tôi đã không nhớ rõ, không nhớ rõ…”

Đôi mắt yêu mị của Diệp Linh tràn ra một tia cười nhạt: “Thì ra là vậy a, vậy không bằng… giờ tôi đến phòng Sử tổng, nói chuyện với Sử tổng lâu chút, xem thử Sử tổng có thể nhớ lại chuyện năm đó không nhé.”

Diệp Linh muốn đến phòng Sử tổng.

Bên kia Sử tổng chắn động, như là giải thưởng lớn nào đột nhiên rơi trúng đầu lão vậy, lão mừng rỡ: “Diệp mỹ nhân, cô thật sự muốn đến phòng tôi?”

“Đúng vậy, Sử tông, ông chờ tôi nhé.”

Diệp Linh cúp điện thoại.

Hoa tỷ bên cạnh đã không nhịn được nhảy cẵng lên, chị ấy khiếp sợ nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, em… em em em thật sự muốn đến căn phòng Sử tổng?

Em có phải điên rồi không, Sử tổng này dẫn theo rất nhiều bảo vệ, em vào rồi thì không ra được đâu!”

“Hơn nữa… hơn nữa chuyện này bị Cố tổng biết thì làm sao bây giờ, em đêm khuya chạy đến phòng Sử tổng, Cố tổng sẽ ăn sống em đó!”

Diệp Linh cầm áo khoác ngoài khoác lên trên người mình, cô biết, cô ăn với Sử tổng, Cố Dạ Cần đã bảo rót cô rượu, nêu như Cô Dạ Cân biêt cô đên phòng Sử tổng, hậu quả kia nhất định sẽ không tưởng tượng nỗi.

Diệp Linh giơ tay lên dịch một lọn tóc bên quai hàm ra sau tai, cô cầm điện thoại lên, mở ra WeChat.

“Linh Linh, em gửi WeChat cho ai?”

“Gỗ Ha Gản:”

Diệp Linh thật sự gửi cho Cố Dạ Cần – Cố tổng, buổi tối có muốn tới phòng tôi tìm tôi không?

“Ding” một tiếng, Cố Dạ Cần gần như lập tức nhắn lại – đùa hay thật?

Diệp Linh – vậy tới không?

Cô Dạ Cân – chờ anh.