Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1959-1963




Chương 1959:

Ông nhìn Lâm Thủy Dao trong ngực, đây là lúc hai người chính là nùng tình mật ý, ông nào chịu đi?

Không muốn đi.

Thế nhưng Lê Hương cười nói – bố, bố nghe con đi, không sai đâu ạ.

Ông hỏi – Lê Hương, vậy bố lúc nào mới vê được?

Lê Hương đáp – Chờ đến lúc mẹ gọi điện thoại cho bó, bố có thể về.

Ông không chắc chắn – Mẹ con mà gọi điện thoại cho bố sao, có đôi khi bố cảm thấy mẹ con có chút thích bố, có đôi khi lại cảm thấy bố chỉ là đồ chơi giải trí của bà ấy, trái tim của bà ấy luôn không đoán ra được, bố không chắc chắn.

Lê Hương nói – Bố, nếu như mẹ gọi điện thoại cho bố rồi, vậy đại biểu bà ấy đang nói cho bố biết… bà thích bố đó.

Trong khoảng thời gian đi công tác này ông sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho người làm nữ, hỏi bà mỗi ngày đã làm gì, không rõ chỉ tiêt, chỉ muôn biết tin tức của bà.

Song ông rất nghe lời Lê Hương nói, dù sao Lê Hương là cô con gái cưng duy nhất của ông và Lâm Thủy Dao, chuyện con gái giao phó, mặc kệ cao thấp, khẳng định có lý do của con, ông làm theo là được.

Tuy là con gái từ nhỏ đã không có lớn lên bên người ông, nhưng cái này cũng không gây trở ngại Lệ Quân Mặc trở thành người hầu của cô con gái mình.

Ông một mực chờ đợi điện thoại của Lâm Thủy Dao.

Tối hôm qua, điện thoại của bà tới.

Ông biết, ông cuối cùng đã có thể trở vê nhà.

Lệ Quân Mặc vươn bàn tay bưng lấy mặt của Lâm Thủy Dao : “Dao Dao Dao Dao, em cũng thích anh, đúng không?”

Lâm Thủy Dao tuy tức giận, nhưng bà không muốn lừa mình dối người, mấy ngày này ông rời đi đã móc rỗng trái tim bà.

Vừa rồi bà tưởng ông xảy ra tai nạn xe cộ, khoảnh khắc ấy cả bầu trời bà như thể đã đồ sụp.

Bà Lâm Thủy Dao thích một người sẽ không kinh sợ, yêu là phải nói ra thật {o.

“Lệ Quân Mặc,” Bà ngước khuôn mặt nhỏ tỏa nắng động nhân nhìn ông: “Anh nghe cho rõ, em thích anh, em thích anh, sau này anh còn dám bỏ em lại bỏ chạy, em liền… ưml”

Lệ Quân Mặc trực tiếp hôn lên môi bà.

Lâm Thủy Dao cảm thấy đại não thiếu oxi, bà vươn tay đầy ông ra, lúc này có một món đồ nho nhỏ tròng vào ngón tay phải áp út của bà.

Là một chiếc… nhẫn kim cương.

Ông đeo nhân cưới cho bà: “Dao Dao, gả cho anh, chúng ta kết hôn đi!”

Lâm Thủy Dao nhìn chiếc nhẫn cưới rạng rỡ tỏa sáng, trong nước mắt cong đôi môi đỏ mọng: “Nhẫn cưới cũng đã đeo lên, em còn có thể cự tuyệt sao?”

Bà đồng ý rồi!

Bà sắp trở thành vợ ông rồi!

Lệ Quân Mặc vươn tay, lần nữa ôm Lâm Thủy Dao vào trong ngực của mình.
Chương 1960:

Lâm Thủy Dao đã cảm thấy ông ôm đặc biệt dùng sức, bà nhanh thở không nổi, bà nỗ lực từ trong ngực của ông chui cái đầu nhỏ ra: “Em bằng lòng gả cho anh, điêu kiện nhận lời lây anh ngay từ đầu anh nói không cho quyt, anh đã nói sẽ giao tất cả tiền cho em, để em đếm tiền sống qua ngày.”

Lệ Quân Mặc dùng sức hôn mái tóc dài của bà: “Yên tâm, anh sẽ không quyt, tiền của anh đều giao hết cho em, em cho anh một chút tiền tiêu vặt là được.”

Lâm Thủy Dao hừ hừ: “Anh ngàn vạn lần đừng tưởng rằng em chiếm món hời lớn, người giống em bên trong có thể xinh đẹp như hoa, bên ngoài có thể kiếm tiền nuôi gia đình, nữ vương em đã làm qua, hoàng hậu cũng đã từng là lựa chọn của em, làm vợ anh vốn chính là tiện cho anhl”

“Hơn nữa, em còn có đầu óc kinh doanh, nếu như em đi thi ngành quản lý tài chính, hiện tại ít nhât cũng lên đên chức giáo sư rồi đó… ưml”

Lệ Quân Mặc lần nữa chặn lại cái miệng nhỏ đóng mở không ngớt kia của bà lại.

Lệ Quân Mặc cùng Lâm Thủy Dao đi lĩnh giấy kết hôn trước, rồi sau đó mới làm hôn lễ.

Con cưng Đế Đô Lệ Quân Mặc cùng quan nắp mãn kinh hoa Lâm Thủy Dao ở bên nhau, trận hôn lễ này đã định trước oanh động, cả thế giới đều chú ý.

Hôm nay hôn lễ tới, toàn bộ Lệ gia giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều bày hoa tươi cùng lụa trắng, tất cả giới thượng lưu quyên quý đêu có mặt.

Chú rể Lệ Quân Mặc cùng con gái Lê Hương đứng chung một chỗ, ngày hôm nay Lê Hương mặc chiếc váy lụa mỏng dài, tiên khí mà tuyệt sắc.

Lệ Quân Mặc câu môi: “Quán oản, người khác đều nói ra trận phụ tử binh*, bố có con trong tay, như nắm thiên quân vạn mã, lúc này thật sự phải cám ơn con rất nhiều.”

*trận phụ tử binh: Tướng và lính thân thiết như cha con, ở đây nói Lê Hương đã giúp đỡ bố mình rất nhiều trong việc lên kế hoạch đưa Lâm Thủy Dao “lọt lưới”.

Lê Hương nhìn nụ cười đong đầy trên khuôn mặt tuần tú của bố mình, xinh đẹp mỉm cười: “Bô, con hiệu rât rõ mẹ, nếu như mẹ không thích bố, bà sẽ không để cho bố gần người.”

Lệ Quân Mặc gật đầu.

“Bố, bố biết tình yêu hoàn mỹ nhất trên đời này là gì không?” Lê Hương hỏi.

Lệ Quân Mặc nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi đồng tử trong vắt kia của con gái mình, hiếu kỳ nói: “Cái gì con?”

Lê Hương ngước mắt, nhìn về phía nơi xa: “Tình yêu không phải là giữ thật chặt đối phương trong lòng bàn tay, không phải anh tiến một bước, tôi lùi một vước, giống như bố Tư Tước và mẹ Anh Lạc vậy, là bỏ lỡ nhau cả đời.”

“Tình yêu hoàn mỹ nhất chắc chắn là anh đi một bước, em đi hêt chín chín bước còn lại, yêu là cả hai cùng đi về hướng nhau.”

Lúc Lê Hương nói lời này nhìn về phía phía trước, phía trước dưới ánh đèn rực rỡ, Mạc Tuân một thân tây trang đen đứng lặng trong đám người, được đám giám đốc cung phụng, như bậc đề vương trẻ tuổi.

Lúc này Tiểu Mạc Họa chạy tới, anh cúi người ôm lấy con gái, hỏi một câu: “Mẹ con đâu?”

Tiểu Mạc Họa chỉ tay: “Mẹ ở đó ạ.”

Mạc Tuân nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, ngọt ngào đã tràn ra trong tim.

Cả đời người chung quy sẽ gặp phải một người như vậy, tự tay dạy dôõ bạn – tình yêu là gì.

Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc đã đi rất lâu rồi, thế nhưng bọn họ vẫn là nỗi đâu của tất cả mọi người.

Nhưng, chính vì bọn họ, người sống mới càng thêm quý trọng tình yêu.

Lệ Quân Mặc cũng nhìn về nơi xa, ông gật đầu nói: “Tuy là trước đây bố không phải là duy nhất của mẹ con, nhưng về sau, bố mẹ sẽ là duy nhất của nhau.”
Chương 1961:



Lệ Quân Mặc hiện tại đã không suy nghĩ thêm về quá khứ giữa Lâm Thủy Dao và Đặng Tường, trước đây ông đã tới trễ, về sau, ông sẽ không lại văng mặt.



Nghe lời này, Lê Hương ngắn ra, cô run hàng mi nhìn bô mình: “Bô, bô là nói… chuyện mẹ bán mình cho Đặng gia?”



Lệ Quân Mặc gật đầu: “Đúng vậy, nhưng không quan trọng nữa.”



“…” Lê Hương đã biết, bố nhất định đã hiểu lầm cái gì, hơn nữa còn là hiểu lầm rất nghiêm trọng.



Lê Hương chắp hai tay ở phía sau mình, ngước mắt nhìn sao trời rực rỡ đêm nay, cô chậm rãi gợi nhếch đôi môi đỏ mọng.



Lúc hôn lễ đang tiến hành, Đặng Tường cùng tân sủng của mình “bị mời” tới cuộc hôn lễ này.



Đặng Tường không muôn đên, vì hăn không dám dây đến Lâm Thủy Dao, sợ Lâm Thủy Dao đòi tiền hắn.



Thế nhưng hắn và tân sủng tình cờ chu du đến chỗ gần đây, sau đó vài chiếc xe sang sáng bóng “xoát” ngừng lại, một nhóm hộ vệ áo đen vóc người hung hãn xông lại nói: “Đặng tổng, Mạc tổng chúng tôi mời ông đi tham gia nhà hôn lễ cha mẹ vợ của ngài ấy!”



Mạc Tuân phái người tới “mời” hắn đi tham gia hôn lễ.



Hôn lễ gì cơ?



Hôn lễ của Lệ Quân Mặc và Lâm Thủy Dao?



Kỳ thực từ lúc Lệ Quân Mặc mua khê ước bán thân của Lâm Thủy Dao từ trên tay của mình, Đặng Tường đã ngửi được một chút mờ ám, nhưng hắn cũng không có nghĩ đến chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai người đã kết hôn rồi, Lâm Thủy Dao thay đổi chóng mặt, trực tiếp trở thành phu nhân thủ phủ toàn cầu.



Đặng Tường còn chưa kịp suy nghĩ, hai tên hộ vệ một trái một phải đỡ cánh tay của hawns, không gì sánh được nhiệt tình “mời” hắn và tân sủng lên xe, sau đó vứt xuống trong hôn lễ này.



Đi tới hôn lễ, Đặng Tường còn rất sợ, thế nhưng hắn phát hiện, chuyện gì cũng không xảy ra.



Không có ai tới đòi tiên.



Không có ai tới đánh hắn.



Hắn dường như thật sự bi[mời” tới tham gia hôn lễ.



Cuộc hôn lễ thịnh thế này vô cùng oanh động, lui tới đều là thượng lưu quý tộc, Đặng Tường từ từ thẳng người lên, còn cầm ly rượu đỏ thưởng thức.



Lúc này Đặng Tường thấy được một thân thể anh tuấn cao ngất, hắn nhanh chóng tiến lên, nịnh hót cười nói: “Mạc tổng, chào cậu.”



Là Mạc Tuân.



Tôi nay Mạc Tuân một thân tây trang đen, anh một tay đút trong túi quần, đôi mắt thâm thúy rơi trên người Đặng Tường, sau đó như có như không câu môi mỏng: “Đặng tổng, mạo muội mời ông tới uống rượu mừng, không hù ông chứ?”



Đặng Tường nhanh chóng lắc đầu: “Mạc tổng đây là đâu chứ, là vinh hạnh của tôi, chỉ là… Mạc tổng sao lại muốn mời tôi tới uống rượu mừng?”



“Đặng tổng, đây là chủ ý của vợ tôi, tôi rất nghe lời vợ tôi.”



Khi đó Mạc thái thái của Mạc Tuân – Lê Hương đã tiến xa trên con đường y học, thân ảnh tuyệt sắc tiên khí của cô sẽ ra vào trên các đại tạp chí nôi tiêng, đôi vợ chông Mạc thị gân nhưữ trở thành truyền kỳ một thời đại.



Mạc Tuân nói – tôi rất nghe lời vợ tôi.


Đặng Tường nhìn Mạc Tuân, lúc Mạc Tuân nói lời này rất nghiêm túc, thậm chí trên gương mặt anh tuấn còn rạo rực rõ vẻ mềm mại lưu luyến, liên quan đến… hạnh phúc.



Lúc này bên tai liền truyền đến giọng nói động nhân: “Đặng tổng, chào ông.”



Đặng Tường nhanh chóng ngắng đầu, hắn ở phía trước thấy được thân ảnh tuyệt sắc tiên khí của Lê Hương, Lê Hương từ trong ngọn đèn sáng chói đi đến, làn váy lụa mỏng tung bay uốn lượn đầy đất, gần như từng bước nở rộ hoa sen.



Đây là lần đầu tiên trong đời Đặng Tường thấy Lê Hương, từ đó về sau trong năm tháng hăn không thê gặp qua cô gái nào phong hoa hơn Lê Hương, lúc cô rủ mi cười nhẹ đều là sức mạnh thong dong kiên định cơ trí.



Đặng Tường nhanh chóng hoàn hồn: “Lục… Mạc thái thái, chào cô.”



Lê Hương mỉm cười: “Đặng tổng, hôm nay là mời ông tới uống rượu mừng, không có ý tứ gì khác, không cần khẩn trương, ông có thể tự nhiên.”



“Được… được, cảm ơn Mạc thái thái.”



Đặng Tường xoay người bỏ chạy.



Nhìn bóng lưng Đặng Tường chạy trối chết, Mạc Tuân đi tới, vươn bàn tay giữ bàn tay nhỏ Lê Hương trong lòng bàn tay của mình: “Quán oản, nhìn em kìa, em hù Đặng tổng bỏ chạy.”



Lê Hương ngâng khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhỏ nhìn Mạc Tuân, thè lưỡi: “Nào có? Em là thật lòng mời ông ta tới uống rượu mừng.”



Mạc Tuân thương yêu nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Quán oản, đây là series lừa gạt bản thân của em thôi, ai mà tin? Nói đi, em lại có ý định quỷ quái gì?”



Lê Hương thở dài một cái, sau đó câu môi: “Cuộc sống tốt đẹp như vậy, em muốn tất cả mọi người đều không có tiếc nuối mới được.”



Đặng Tường và tân sủng cùng đi tản bộ, tân sủng kia trong khoảng thời gian này theo Đặng Tường trải qua cuộc sống ngợp trong vàng son, hiện tại lại tới hôn lễ thịnh thế như vậy, đập vào mắt đều là xa hoa, làm người ta chắt lưỡi, cô ta không khỏi đều có chút muốn bay lên trời.



Lúc này nhân vật chính tối nay Lâm Thủy Dao đi ra, bà liếc mắt liền thấy được tân sủng kia.



“Chờ một chút.” Lâm Thủy Dao nhanh chóng chặn đường tân sủng.



Bước chân tân sủng dừng lại, quan sát Lâm Thủy Dao trên dưới: “Cô là ai?”



Lâm Thủy Dao nhìn tân sủng: “Cô không cần phải quan tâm tôi là ai, Đặng Tường đâu, tôi tìm Đặng Tường!”



Lâm Thủy Dao hoàn toàn không ngờ cái tên Đặng Tường cầm năm tỷ tiền bán thân của bà đi tiêu dao sung sướng vậy mà giờ lại đến dự hôn lễ của bà, da mặt này dày đến mức làm người ta không cách nào hình dung.



Tới rồi thì tốt, bà vừa lúc muốn đòi tiền Đặng Tường!



Tân sủng vừa nghe Lâm Thủy Dao tìm Đặng Tường liền sinh địch ý: “A, tao nhớ ra rồi, mày chính là con hầu mà anh Tường của tao mual”



“lân Con hầu Lâm Thủy Dao: “…”



Đặng Tường ông lăn ra đây cho tôi, xem tôi có đánh chết ông không!



Tân sủng cả người đêu trở nên âm dương quái khí, cô ta tưởng con hầu Lâm Thủy Dao này là muốn câu dẫn Đặng Tường thăng chức, nên chỉ vào Lâm Thủy Dao liền mắng: “Mày tìm anh Tường làm cái gì, tao nói cho mày biết, tao hiện tại là bạn gái chính quy anh Tường, anh Tường nói người anh ấy thích nhất là tao, mày đừng có đánh chủ ý lên anh Tường, nếu như mày lại quấy rầy Tường Ca, tao liền báo cảnh sát!”



Một tiếng này lại một tiếng “anh Tường”



là thật sự khiến Lâm Thủy Dao không khỏe, hơn nữa tân sủng còn xem Đặng Tường thành bảo bối của mình, Lâm Thủy Dao: “…”
Chương 1963:

Cái gì vậy trời?

Người đến dự thịnh thế hôn lễ hôm nay, đều là các quý tộc hoặc nhân vật nổi tiếng, bọn họ cử chỉ nho nhã lễ độ, nên chất giọng chanh chua chửi đồng của tân sủng này rất nhanh chóng hấp dẫn một tá ánh mắt.

Mọi người kéo nhau đi tới.

Tân sủng mắng hăng say, cô ta cho rằng chỗ dựa của mình đã đến, nên càng lớn tiếng hơn: “Tất cả mọi người đến xem đi, ả này chính là hồ ly, ả muốn câu dẫn người đàn ông của người khác!”

Lúc này Lệ Quân Mặc nghe tiếng mà đến.

Lệ Quân Mặc đi tới bên người Lâm Thủy Dao, thân thể cao ngất tự phụ lúc này che chở Lâm Thủy Dao ra phía sau mình, ông thấp giọng hỏi: “Dao Dao, không sao chứ?”

Lâm Thủy Dao bình tĩnh lắc đầu: “Không sao, không sao.”

Tân sủng đi theo Đặng Tường không lâu lắm, cho nên không biết Lâm Thủy Dao, nhưng cô ta liếc mắt một cái liền nhận ra Lệ Quân Mặc, hai mắt của cô ta nhanh chóng sáng lên, dường như đốt sáng toàn thế giới.

Oa.

Chưong 1783: Lúc này ánh mắt mỏng lãnh mà sắc bén của Lệ Quân Mặc rơi trên mặt tân sủng, mím môi trằm giọng nói: “Ai cho cô lá gan ở chỗ này gây chuyện, người đâu, đuổi cô ta ra ngoài!”

Tân sủng trong lòng trầm xuống, cô ta thật không ngờ Lệ Quân Mặc lại che chở cho con hầu Lâm Thủy Dao này.

Lúc vừa mới nhìn thấy Lâm Thủy Dao cô ta đã đố kị gương mặt hồ ly của Lâm Thủy Dao, xem ra gương mặt hồ ly này đã làm thủ phủ toàn cầu cũng si mê rồi.

Tân sủng liền nói ngay: “Lệ… Lệ tổng, ngài ngàn vạn lần đừng bị người phụ nữ này lừa, cô ta am hiểu câu dẫn đàn ông!”
Tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Người vây xem đều dùng một ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn tân sủng, cô ta điên rôi phải không, lại dám nhục mạ Lệ thái thái?

Có người nói: “Vậy cô nói thử xem, Lâm tiểu thư câu dẫn ai?”

Tân sủng chí khí hùng hồn: “Ả câu dẫn Đặng Tường của tôi!”

Phụt.

Mọi người vây xem nhịn không được bật cười: “Cô là nói Đặng tổng thâm mắt kia à?”

Tân sủng liền nhận ra không thích hợp, dường như tất cả mọi người đang chê cười cô ta, không tin lời của cô ta.

Tân sủng lúc này nóng nảy: “Tôi nói đều là thật, Lâm Thủy Dao này trước kia là con hâu gái Đặng gia mua vê.”

Mi tâm anh tuấn Lệ Quân Mặc đã trằm xuống, dâng lên tầng sương lạnh, ông không cho phép bắt luận kẻ nào nói ba kể bốn đối với quá khứ Lâm Thủy Dao.

Ông muốn để tân sủng biến mất tại chỗ.

Thế nhưng một giây kế tiếp ông đã bị lời nói tân sủng chấn kinh, chỉ nghe Tiểu Tân Hoan nói: “Lúc Lâm Thủy Dao ở Đặng gia làm hầu gái, anh Tường căn bản chướng mắt ả, nên cũng chẳng thèm chạm đến ả, ngay cả tay cũng không nắm qua.”

Cái gì?

Hai lỗ tai Lệ Quân Mặc “ong” một cái tiêng, trực tiêp cứng đò tại chô.

Ngày ấy ở trong phòng bao Đặng Tường ở trước mặt ông còn khen ngợi kỹ năng giường chiếu của Lâm Thủy Dao, nhưng bây giờ tân sủng này nói cho ông biết, Đặng Tường căn bản cũng không chạm qua Lâm Thủy Dao?