Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1952




Chương 1952:



Hàng mi như lông vũ của Lâm Thủy Dao không ngừng chớp nháy, nói… nói như vậy không sai: “Nhưng… Nhưng, tôi chưa từng nghĩ đến kết hôn…”



Đôi môi mỏng Lệ Quân Mặc rơi trên khuôn mặt bà, thương yên hôn một cái, hiện tại đèn trong phòng sáng ấm mà kiêu diêm, ông có vẻ phá lệ ôn nhu và mê người, tiếng nói từ tính mê người đó vang vọng từng góc phòng rất giống như đôi vợ chồng đang thì thào nói nhỏ.



“Vậy em bây giờ suy nghĩ một chút đi, theo tôi kết hôn, làm vợ tôi, như vậy em lại có thêm một nghè, đó chính là thành vợ người ta, đây đối với em mà nói là khiêu chiến hạng nhất còn gì.”



Lâm Thủy Dao không biết là do ngọn đèn quá mê người, hay là người đàn ông trên người này dẫn theo lời nguyền nào đó khiến người ta không chống cự được, bà chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, lời cự tuyệt làm sao cũng không nói ra miệng được.



Bà dường như bị ông nắm mũi dắt đi.



Lúc này bà cảm thây tay ông rơi trên người bà, cởi vạt áo của bà, phơi bày bắp thịt đã thắm lạnh, bà hoảng sợ võ bàn tay của ông: “Lệ Quân Mặc, anh đừng như vậy…”



Lệ Quân Mặc hôn lên cổ của bà: “Được rồi, ngoại trừ làm Lệ thái thái của tôi, em còn có một công việc mới, đó chính là làm tư nhân chuyên gia tài chính của tôi, tôi sẽ giao tất cả sản nghiệp danh nghĩa và tất cả tiền dưới danh tôi cho CTTÌ Cái… Cái gì?



Lâm Thủy Dao nhất thời cảm giác mình bị điểm trúng tử huyệt, tay mất cả sức lực, tiền, không đúng, là mỏ bạc mỏ vàng đây trời ạ!



Ông muốn giao tất cả tiền của mình cho bà.



Trời ạ, ông chính là thủ phủ toàn cầu!



Lúc này Lâm Thủy Dao cảm thấy trên người đau xót: “ong” một tiếng, đỉnh đầu của bà đụng vào ván giường.



Bà còn chưa kịp kêu đau, một bàn tay đã sờ lên đầu bà: “Sorry, có phải đã làm em đau rồi không, tôi sẽ nhẹ hơn…”



Toàn thân Lâm Thủy Dao sắp mềm thành nước, bà cuống quít nhắm nghiền hai mắt.



Lệ Quân Mặc vuốt lọn tóc mái trên trán bà ra sau, toàn thân xuất ra lớp mồ hôi mỏng, ông vừa vuôt ve vừa tiêp tục nói: “Em không phải thích tiền nhất sao, kiếm tiền có gì thú vị, đếm tiền mới vui, chỉ cần em gả cho tôi, về sau mỗi một ngày em chỉ cần ngồi ở trong nhà đếm tiền, cam đoan em sẽ đếm tới mỏi tay.”



Lúc này Lâm Thủy Dao mở mắt ra, bà mị nhãn như tơ, tiếng nói đã dính vào vài phần kiều mị, kiên trì nói: “Nói bậy, em sẽ không đếm tới mềm tay!”



So với đếm tiền, Lâm Thủy Dao biểu thị mình sẽ không chịu thua, bà làm sao có thể chịu thua chứ?



“Được được được,” Lệ Quân Mặc hôn vào vành tai của bà, tràn đầy đều là cưng chiều vuốt ve: “Em đếm còn giỏi hơn cả máy, được chưa.”



Sáng sớm hôm sau.



Lệ Quân Mặc bị một chuỗi chuông điện thoại đánh thức, điện thoại di động của ông vang lên, điện thoại tới.



Lệ Quân Mặc mở ra đôi mắt nhập nhèm, hiện tại đã là sáng sớm tám giờ, ánh ban mai ngoài cửa sô độ vào một phòng ấm áp.



Ông rất ít khi dậy trễ như vậy, mấy năm nay bận làm việc và từ thiện, cơ bản rất sớm đã tỉnh.



Ngày hôm nay dậy trễ như vậy, đám người làm cũng thức thời không tới quấy rầy.



Lệ Quân Mặc giật mình, phát hiện trong lòng có một vật nhỏ mềm thơm, ông tròng mắt vừa nhìn, Lâm Thủy Dao chui vào trong lòng ông, tay còn ôm thật chặt hông của ông, giống như con mèo nhỏ thuận theo lại dính người quấn ở trong ngực của ông.



Ký ức đêm qua, lập tức cuộn trào mãnh liệt mà đến.