Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1754-1759




Chương 1754:

Thế nhưng lần này, phía sau rèm cửa trông không.

Không có ai.

Ánh nắng ban mai chiếu đến trong tròng mắt hẹp của Cố Dạ Cần, làm anh cảm thây gai mắt.

Không thấy Diệp Linh nữa rồi.

Có vô số thanh âm ghé vào tai anh nói một câu, không tháy Diệp Linh nữa rôi.

Anh từ trong túi quần lầy ra điện thoại di động, sau đó bắm số điện thoại Diệp Linh.

Tiếng chuông du dương reo một lần, sau đó đường dây được nôi thông.

Cô nghe máy.

“Alo, Linh Linh, em bây giờ ở đâu?

Anh không phải đã nói với em sao, đừng chạy loạn.”

“Có Dạ Cần,” Giọng nói bình tĩnh của Diệp Linh từ đâu điện thoại kia truyên tới: “Anh buông tay tôi đi.”

Cố Dạ Cần một tay chống nạnh, khẽ khép lại hàng mi, anh đè xuống tính khí thấp giọng hỏi: “Cho em một cơ hội nói lời dễ nghe, phía sau lưng anh còn có vết thương, không muốn nghe em nói những thứ này.”

“Có Dạ Cần, hôm qua lúc ông nội anh đánh anh, tôi đã ở đó, ông nội anh bảo anh đưa ra lựa chọn, giang son và mỹ nhân, anh chọn cái nào.”

Trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần không có chút tâm tình nào: “Vậy đáp án của anh, không phải em cũng đã nghe thấy rồi à?”

Giang sơn và mỹ nhân, anh chọn cái nào.

Anh chọn mỹ nhân.

“Cô Dạ Cần, đáp án của anh là cái gì, không chút quan trọng nào, quan trọng là… trước đây tôi đã nói với anh, anh tốt nhất ở vị trí này mãi mãi đừng rơi xuống, đừng mắt đi quyền thế tiền tài cùng địa vị có được lúc này, bằng không… anh hai bàn tay trắng, tôi sẽ người đầu tiên đạp anh.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Có Dạ Cần một lần nữa gọi cô, thế nhưng bên kia truyền đến giọng nữ máy móc – xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.

Cô nói cô sẽ đạp anh, sau đó, cô tắt điện thoại.

Có Dạ Cần cứ gọi cô mãi, như không biết cô đã tắt máy, gọi vài chục lần, khuôn mặt tuần tú đã trầm xuống, gân xanh trên trán nỏi lên, anh giơ tay định quăng điện thoại di động đi.

Thế nhưng, anh chịu đựng.

Trong thư phòng, Cố lão gia tử từng nói – sao con không thử hỏi ý Diệp Linh.

Anh lúc đó không trả lời, bởi vì anh biệt, Diệp Linh chặc chăn sẽ không cho anh thời gian.

Cô không kịp chờ đợi muốn chạy trồn, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi.

Có Dạ Cần nắm chặt điện thoại, anh đang suy nghĩ, anh đã đánh mắt người con gái anh yêu như thế nào.

Sinh nhật 18 tuổi, cô uống một chút rượu, gương mặt ửng đỏ, ở trong phòng anh, anh đè cô trên vách tường, cứ như vậy muốn lần đầu tiên của cô.


Chương 1755:



Cô rất đau, mềm giọng nhỏ nhẹ nức nở, giọng nói như chim hoàng oanh, như thể khẽ bóp một chút sẽ tan vỡ, CÔ nói: “Anh ơi, em đau quá…”



Anh đã bị ham muốn làm mụ óc, chỉ lo mình thoải mái, nói nặng lời với cô: “Không cho phép khóc!”



Cô sợ đến nước mắt đọng trên gò má, sau đó dè dặt vươn bàn tay nhỏ bé, ôm lấy cổ anh, chịu đựng đau đón lấy lòng anh, hôn gò má anh: Anh, em không đau chút nào… em rât vui vẻ… em rốt cuộc đã là của anh…”



Có Dạ Cần bây giờ còn nhớ rõ vẻ nhu thuận nghênh hợp của cô một đêm kia, thế nhưng tất cả đều thay đổi, từ lúc anh cho cô một cái tát.



Anh mắt rất nhiều năm để cô thích anh, sau đó lại tự tay đầy cô ra xa, đánh mắt tình yêu của cô.



Rất nhanh Có Dạ Cần liền tìm được Diệp Linh, Hải Thành nhỏ như vậy, anh cũng đủ ở chỗ này hô mưa gọi gió, tìm người rất đơn giản.



Diệp Linh cũng không đi đâu, chỉ là ở trong khách sạn thuê phòng tổng thống, lúc Cố Dạ Cần đi vào, Diệp Linh đang ở phòng tắm trong đánh răng.



Ánh mắt của hai người ở trong mặt gương chạm nhau, Diệp Linh không có bắt kỳ biểu tình bát ngờ nào, bởi vì cô biết anh chẳng mấy chốc sẽ tìm được cô.



Có Dạ Cần nhìn cô, cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, mái tóc quăn màu trà tùy ý xõa tung nơi đầu vai, có hơi loạn, trên chân xỏ đôi dép màu hồng nhạt, còn có một chiếc đã rót, rất giống cô bé đột nhiên mắt đi người lớn chăm sóc.



Cố Dạ Cần nhặt lên một chiếc dép khác, đi tới bên cạnh cô, sau đó chậm rãi quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Cũng bao lớn rồi còn để chân trần, sẽ cảm đấy, nhắc chân lên.”



…Ắ Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của [uc Liều …- Hội học thuật kết thúc, Mạc Từ Tước mang theo thư ký Tông Minh rời đi.



Rất xa, Mạc Từ Tước liền ở phía trước thây được bóng người trong trẻo tuyệt sắc kia, là Liễu Anh Lạc.



Bên cạnh Liễu Anh Lạc vây quanh nhiều cái thanh niên tuần kiệt, đám thanh niên tuần kiệt kia hai mắt sáng rực nhìn cô, đang xin cô Wechat.



Liễu Anh Lạc khoát hai tay đang từ chói, rõ ràng cô chỉ muốn thoát khỏi đám người đó.



Có lẽ ý thức được ánh mắt của anh, cô ngắng đầu, nhìn lại.



Bốn mắt nhìn nhau, cô gái đứng ở đâu đường, nhanh chóng mỉm cười, Sau đó ngọt ngào kêu một tiêng, Mạc Từ Tước khẽ khựng lại.



Cô gái đã chạy qua đây, gió đêm thổi tan làn váy trên người cô, bước chân của cô mềm mại lại vui vẻ, cô chạy đến bên người anh, vươn tay nhỏ khoác lên cánh tay tráng kiện của anh, giống như một chú gấu không đuôi bám bên người anh.



Cái đầu nho nhỏ nghiêng qua,, cô nháy đôi mắt kiều nhìn anh, lại ngọt ngào kêu một tiêng.



Có Dạ Cần ngồi xổm người xuống, xỏ dép cho cô.



Hàng mi Diệp Linh khẽ run, cô thừa nhận mấy năm nay ngoại trừ cái tát anh cho cô vào đêm sinh nhật 18 tuổi kia của, thời điểm khác anh đối với cô quá tốt, săn sóc lại mạnh mẽ, bên người có như vậy một người đàn ông, rất khó không động tâm.



Diệp Linh không nhúc nhích, Cố Dạ Cần liền vươn bàn tay to, nắm được mắt cá chân mảnh khảnh của cô để cô giơ chân lên.



Chân của cô tinh xảo khéo léo, cô cứ như vậy, thịt thơm xương ngọc, từng cm như lấp lánh từng ánh vàng, vưu vật khó có được, toàn thân không có chỗ nào không đẹp.



Hiện tại chân của cô có hơi lạnh, lòng bàn tay của anh chạm vào, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm nóng của người đàn ông, năm ngón chân Diệp Linh liền cuộn tròn một cái.



Cố Dạ Cần nhìn mà ánh mắt hơi đỏ, rất muôn hôn chân cô.



Nhưng anh khắc chế, cũng không có hành động, chỉ xỏ giúp cô chiêc dép.


CHương 1756:

Có Dạ Cần đứng lên, tuấn mỹ cao to đứng ở trước mặt cô, anh không có tâm tình gì lớn, giở tay nhắc chân lộ ra cảm giác thương nhân nho nhã đạm mạc: “Vì sao không nghe điện thoại của anh?”

“Điện thoại hư rồi.” Diệp Linh nói dối.

“O, vậy anh đổi điện thoại mới cho em.”

“… Có Dạ Cẳn!” Cô nhịn không được kêu tên anh.

Con ngươi đen thanh bàn của Cố Dạ Cần rơi trên khuôn mặt nhỏ mềm mị của cô, nhàn nhạt đáp: “Ưm?”

“Lần trước ở trong điện thoại tôi đã nói rất rõ rồi, nêu như anh không nghe hiểu, vậy tôi lặp lại lần nữa, buông tôi đi!”

Cố Dạ Cần nhấp đôi môi mỏng: “Linh Linh, anh không nỏi giận với em không có nghĩa là anh không tức, em tốt nhất biết chừng mực, đừng chọc anh nữa.”

“Vậy không còn cách nói tiếp được rôi.” Diệp Linh xoay người rời đi.

Cố Dạ Cần kéo lại cổ tay cô.

Diệp Linh bị ép dừng bước, một giây kế tiếp Cố Dạ Cần nhẹ nhàng kéo, cơ thê lả lướt của cô trực tiếp ngã vào trong ngực anh.

Một mùi hương sạch sẽ mát lạnh nam tính của người đàn ông ùn ùn kéo đến,thân thể Diệp Linh cứng đò, trong đầu đều là hình ảnh đêm 18 tuổi kia dây dưa với anh, tiếp theo là cô một mình đi xa, tên chủ cho thuê phòng trọ mập kia nửa đêm vào phòng của cô muốn cưỡng hiếp cô, cô chảy máu không ngừng, sảy thai, cuối cùng chính là hình ảnh Cố Hiền xé nát lớp ngụy trang bố hiền, dữ tợn chán ghét nói với cô, dù sao cô đã ngủ với con trai gã ta, ngủ thêm với anh đây thì ngại cái gì…

Cố Dạ Cần cũng không có ý gì, thế nhưng rất nhanh anh đã nhận ra sự khác thường của cô, thân thể cô đã cứng ngắc như khối đá, lạnh băng không chút nhiệt độ.

“Linh Linh, em làm sao vậy?”

Diệp Linh liền đẩy ra anh, khom lưng nôn.

Cô ghé vào trên bồn cầu, hôn đến xây xâm mặt mày.

Có Dạ Cần muốn lên trước, nhưng Diệp Linh không ngắng đâu, chỉ nói một câu: “Đừng tới gân tôi!”

Có Dạ Cần dừng bước chân lại, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Anh đứng nhìn cô, cô chảy mồ hôi lạnh cả mặt, mái tóc màu trà dính vào trên khuôn mặt cô, cả người như búp bê bị rách.

“Vì sao lại ói ra? Em là bài xích anh, hay là bài xích tất cả đàn ông?” Đã hơn một lần là như thế này, anh đụng tới cô, cô liền nôn.

Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt giống như trang giấy: “Không biết… tôi chưa thử qua với người đàn ông khác, bởi vì anh không cho phép.”

Có anh ở, một con muỗi cũng đừng hòng tới gần cô, nên cô cũng không biêt cô không thế chịu anh đụng vào, hay không thể chịu tất cả đàn ông.

Bầu không khí bên trong phòng tắm lập tức thấp xuống, Có Dạ Cần không nói chuyện, bầu không khí trầm mặc lại kiềm nén.

“Cố Dạ Cần, anh đã phá hủy tôi, còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ tôi đối với ngươi không có chút giá trị nào, chỉ là một người lãnh cảm, nếu như anh thích làm với xác chết thì cứ tới.”

Có Dạ Cần cảm thấy nực cười, ai có thể nghĩ tới đóa hoa hồngkiều diễm nhất, đệ nhát mỹ nhân lệnh tất cả đàn ông điên cuồng, lại là một kẻ lãnh cảm.

Có Dạ Cần xoay người, đi ra ngoài, anh từ trong túi quân lấy điện thoại ra, bắm số Lê Hương.

Chương 1757:



Lê Hương rất nhanh đã chạy đến, cô ghim cho Diệp Linh một châm, Diệp Linh dừng nôn mửa lại, cả người mơ màng buồn ngủ.



Có Dạ Cần và Lê Hương đứng trong phòng khách, Có Dạ Cần hỏi: “Cô ây làm sao vậy?”



Lê Hương rửa tay, nói ra máy chữ: “Rôi loạn căng thẳng sau sang chân.”



Có Dạ Cần nhíu mày kiếm.



Ngọn đèn trong phòng khách rất nhẹ, Lê Hương tiếp tục nói: “Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, chính là bị cản trở tâm lý sau sang chấn. Cố tổng, năm ấy Linh Linh 18 tuổi, vết thương anh gây ra cho cô ấy, so với anh có thể tưởng tượng càng nghiêm trọng gay go hơn rất nhiều. Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn sống không tốt, cô ây ở trong góc phòng anh không biết từ từ liếm láp vét thương của mình, tự mình chữa lành.”



“Nhưng loại tự chữa lành này cũng không thành công, cộng thêm gần đây chuyện của bố anh, càng xát thêm lớp muối trên vết thương của cô ấy, hiện tại cô ấy rất bài xích anh chạm vào, hoặc có lẽ là, bây giờ Linh Linh bài xích tất cả đàn ông.”



Gương mặt anh tuần của Có Dạ Cần giăng kín tâng sương mù, dưới tia sáng mờ nhạt, thây không rõ anh đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau, anh mở miệng nói: “Cô ây thê nào mới có thể tốt?”



Lê Hương: “Cố tổng, buông tau cô ấy đi! Anh biến mắt trong cuộc đời của cô ấy, bao gồm cả toàn bộ Cố gia.”



“Như vậy, cô ấy sẽ tốt hơn đúng không?” Cố Dạ Cần nhìn Lê Hương, hỏi rất nghiêm túc.



Anh phải hỏi một câu đó, bởi vì buông tay Diệp Linh ra, sau này anh sẽ không sông tôt được hơn nữa.



Lê Hương gật đầu: “Sẽ Sẽ.”



Có Dạ Cần khẽ nhắm mắt, mấy giây sau móc ra đường vòng cung nhàn nhạt, anh không thua bắt kỳ kẻ nào, cuối cùng vân bại bởi cô.



“Được thôi, tôi thả cô ấy.” Có Dạ Cần xoay người rời đi.



Từ ngày đó về sau, Diệp Linh không còn gặp qua Có Dạ Cần, cô bắt đầu làm việc trở lại, lịch trình mỗi ngày sắp đến kín mít.



Nhưng Diệp Linh nghe nói một việc, Có Dạ Cần và Tiền Tư Tư giải trừ hôn ước, Tiền gia không lâu sau đó liền bị thiếu nguôn vôn, gặp phải sóng gió.



Tuy Tiền gia cuối cùng cũng gắng gượng vượt qua được, thế nhưng rất nhanh đã biến mắt trong tầm nhìn của đại chúng, cũng không xuất hiện nữa.



Phàm là khách quý đã tham gia buồi hôn lễ Có Tiền kia đều cảm thấy sợ hãi, tất cả mọi người biết, sau khi Cố Dạ Cần huyết tẩy Hải Thành, liền động thủ với Tiền gia.



Bởi vì Diệp Linh bị say mê hương, là Tiền Tư Tư tự tay sắp đặt tất cả.



Cưng chiều của Có Dạ Cần đối với Diệp Linh, bao phủ khắp cả Tứ Cửu Thành.



Theo Có Hiền thoái vị, Có Dạ Cần chính thức tiếp nhận Cố thị, đồng thời tiền hành cuộc cải cách sắm rền gió cuốn cả thương giới, rất nhanh bên người của anh lại xuất hiện người phụ nữ khác, một người rồi một người.



Mấy năm nay giữ mình trong sạch, bên người chưa từng có người phụ nữ, Có Dạ Cần lại đã thay đổi như thành người khác, bắt đầu phong lưu, thay phụ nữ như thay quần áo rôi.



Lên tới danh viện thiên kim, xuống đên người mẫu trẻ vòng giải trí, đều bị bọn chó săn chụp hết tất cả, không phải cùng đi ăn tối, thì là cùng vào hương khuê””.



*Hương khuê: khuê phòng thơm, ý chỉ phòng của người con gái.



Nếu như muốn hỏi những người phụ nữ kia có điểm gì giống nhau, đó chính là – trẻ tuổi, xinh đẹp!



Có Dạ Cần vẫn thích phụ nữ xinh đẹp, càng xinh đẹp càng tôt.


Chương 1758:

Xử lý xong chuyện của Diệp Linh, Lê Hương và Mạc Tuân bay trở về Hoa Tây Châu.

Vừa đến Hoa Tây, Lê Hương liền nhận được điện thoại của bà bà, bà bà nói thân thể bà khó chịu, Lê Hương hơi kinh ngạc, máy năm nay bà bà tuy là tinh thần minh mẫn, thế nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, chỉ sợ bệnh tới như núi sập, nên Lê Hương và Mạc Tuân chia nhau ra, vội vã chạy về.

Trong căn hộ, bà bà yếu ớt nằm trên giường, Lê Hương đi vào: “Bà bà, bà bị sao vậy, khó chịu ở chỗ nào, con xem mạch cho bà.”

Lê Hương bắt mạch của bà bà, sau đó chau mày: “Bà bà, mạch tượng của bà rất hỗn loạn, có phải gân đây có tâm sự gì không ạ?”

Bà bà dựa lưng vào đầu giường, bà kéo tay Lê Hương lại: “Lê Hương, ta không sao, chỉ là gần đây hơi đau đầu, từ khi ta tới Hoa Tây, gần như mỗi thời mỗi khắc đều có thể ngửi được mùi máu năm đó tổ tiên Lan Lâu chúng ta đổ xuống, mỗi khi nghĩ tới những thứ gia cừu quốc hận này, ta cả đêm không thể chợp mắt.”

“Hiện tại lại nghe nói dòng máu Xích Tử chân chính của Hoa Tây đã xuất hiện, thế nhưng đáng tiếc là, chúng ta đến nay vẫn không thể tìm ra chân thân của dòng máu Xích Tử này, huyết hải thâm cừu không đội trời chung của Hoa Tây và Lan Lâu, chúng ta nhất định phải nhổ cỏ tận góc, trước hết phải khiến cho chân thân dòng máu Xích Tử biến mắt, Lê Hương, trong lòng con có phải nghĩ ta giống không?”

Lê Hương khẽ giật mình, được bà bà nhắc nhở như vậy, cô cũng nhớ tới giữa mình và Mạc Tuân có một hô sâu thủy chung không cách nào vượt qua.

Bà bà võ võ tay Lê Hương: “Lê Hương, tại sao con không nói chuyện?

Con là Lan Lâu Công Chúa của chúng ta, Nữ Vương Điện Hạ tương lai, trên vai con có sứ mệnh trọng đại phục hưng Lan Lâu, muôn ngàn lần không thẻ bị nhi nữ tình trường trước mắt làm khó, cái này… con không quên chứ!?”

Lê Hương cầm ngược tay bà bà, trịnh trọng nói: “Bà bà, bà yên tâm đi, con không quên, con nhất định sẽ phục hưng Lan Lâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Bà bà gật đầu: “Thuốc chắc nấu xong rồi, Lê Hương con đi nhìn thử đi.”

“Dạ.” Lê Hương đi ra ngoài.

Lê Hương đi, nữ sứ của bà bà – Nguyệt Nương đi lên trước, thấp giọng nói: “Bà bà, bà thăm dò rồi mà Công Chúa vẫn không có nói ra thân phận thật sự của Mạc Tuân, tôi thấy Công Chúa thực sự là tình căn thâm chủng với Mạc Tuân rồi.”

Bà bà nhanh chóng hừ lạnh một tiếng, bà nhìn hướng Lê Hương rời đi, lộ ra thất vọng sâu đậm, lần này Lê Hương làm cho bà quá thất vọng rồi.

Đoạn thời gian trước bà nhận được một tờ giấy, trên tờ giấy có một hàng chữ nhỏ – Mạc Tuân chính là chân thân của dòng máu Xích Tủ!

Lúc đó bà bà thấy được tờ giấy thì rất khiếp sợ, bà tuyệt đối không ngờ rằng chân thân dòng máu Xích Tử lại chính là Mạc Tuân.

Hoa Tây và Lan Lâu có huyết hải thâm cừu như vậy, Mạc Tuân và Lê Hương thật sự không thể ở chung với nhau.

“Lê Hương hiện tại càng tình căn thâm chủng với Mạc Tuân, chúng ta càng phải nhanh chân cứu vãn, muôn ngàn lần không thể để Lê Hương hãm sâu!”

“Bà bà, bà muốn làm như thế nào?”

Bà bà suy nghĩ một chút, sau đó hướng về phía Nguyệt Nương nói nhỏ vài câu.

Lê Hương đút bà bà uống thuốc, bà bà nói: “Lê Hương, ta muốn nghỉ ngơi, thời gian không còn sớm, con cũng trở về nhà đi.”

“Dạ, bà bà, ngày mai con sẽ trỏ lại thăm bà.”

Lê Hương rời đi, cô đi tới trên đường cái, lúc này một con gió lạnh phát qua, không hiểu sao tăng thêm vài phần hàn ý.


Chương 1759:

Có mưa nhỏ rơi tí tách trên mu bàn tay cô, Lê Hương dừng bước lại, thì ra bầu trời chẳng biết lúc nào đã bắt đầu đổ xuống cơn mưa nhỏ.

Trời mưa.

Lê Hương ngắng đầu, nhìn từng hạt mưa rơi xuống đỉnh đầu.

Lúc này trong tầm mắt đột nhiên xông vào một chiêc dù đen, có người tới, ở trên đỉnh đâu của cô bung dù.

Người nào?

Lê Hương nhanh chóng xoay người, cô nhìn thây một gương mặt quen thuộc, là… Mạc Tử Tiễn.

Mạc Tử Tiễn tới.

Lúc này một chiếc xe limo lặng lặng dừng sát ở ven đường, trợ lý ở phía sau chờ, Mạc Tử Tiễn mặc áo khoác ngoài màu xanh đen mỏng, trong tay cầm một chiếc dù đen, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa xuất hiện bên người Lê Hương.

Anh che cây dù ở trên đỉnh đầu cô, bản thân lại hơn nửa người ở bên ngoài, hạt mưa xối mạnh vào đầu vai phẳng của anh, rơi xuống hơi nước thanh bản.

Đôi mắt Lê Hương sáng ngòi: “Tử Tiên, sao anh lại tới đây?”

Mạc Tử Tiễn nhìn Lê Hương, khẽ cong lên môi mỏng, giọng nói dịu dàng âm áp: “Em tới đây làm ít chuyện, trời mưa rồi, sao chị lại đứng đờ ở trong mưa thế, có tâm sự à?”

Vừa rồi Mạc Tử Tiễn ngồi ở trong xe liền thấy một màn ngoài cửa số, Lê Hương mặc chiếc váy dài đứng ở đầu đường, bây giờ đã cuối thu cô mặc hơi mỏng manh, trời lại thình lĩnh đổ mưa, cô ngắng đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc treo tâm sự, mi tâm chau chặt.

Lê Hương không biết nên nói như thê nào, chuyện này có chút phức tạp: “Cũng không suy nghĩ chuyện gì a”

“Vậy em tiễn chị về nhà.”

“Dạ”

Lê Hương theo Mạc Tử Tiễn đi tói bên xe, trợ lý muôn kéo mở cửa sau xe, nhưng ngón tay thon dài của Mạc Tử Tiễn đã đưa tới, tự mình kéo ra cửa sau xe.

Trợ lý bị khựng lại, anh ta cũng biết Prof. Mạc nhà anh ta có bao nhiêu phong hoa, không gần nữ sắc đến mức nào, Mạc Tử Tiễn một thân áo blouse trăng đã trở thành đại lão một đời của y giới, tuổi trẻ đã ra vào đủ các căn cứ chữa bệnh cơ mật, đoàn đội chữa bệnh dưới danh anh càng trải rộng ở mỗi một ngóc ngách trên toàn câu, trong tay năm Viện Nghiên Cứu Khoa Học Đề Đô, được mệnh danh là – Mạc Thần y.

Con gái thích anh rất nhiều, đều là các cô gái tốt gia thế trong sạch, gặp được anh sẽ thẹn thùng mặt đỏ, thế nhưng, anh chưa từng nhìn qua những cô gái kia, ngay cả liếc mắt cũng không có.

Có đôi khi ngay cả trợ lý cũng hoài nghi, lẽ nào Prof. Mạc nhà mình tròi Sinh không có hứng thú với con gái?

Cho đến bây giờ, Lê Hương xuất hiện.

Prof. Mạc nhà mình đối với Lê Hương, là bất đồng như thế.

Trợ lý không khỏi nhìn Lê Hương nhiều hơn một chút, cô gái này hình như là… người phụ nữ của Mạc Tuân, cũng chính là chị dâu của Pro. Mạc nhà mình?

Trợ lý cả kinh, Prof. Mạc nhà mình sẽ không đôi với chị dâu mình…

Trợ lý nhanh chóng cúi thấp đầu xuông, không dám nhìn nữa.

Mạc Tử Tiễn kéo ra cửa sau xe, Lê Hương dẫn theo làn váy đang định lên xe, thế nhưng một giây kế tiếp động tác cô khựng lại rồi dừng.

“Làm sao vậy?” Mạc Tử Tiễn hỏi.