Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1493




Chương 1494:





Mạc Nhân Nhân gật đầu: “Được, Lê Hương, con có thể theo cô trò chuyện là tốt nhất, đúng rồi Lê Hương, cô có một việc muốn nói cho conl”





Mạc Nhân Nhân đột nhiên nghiêm mặt nói.



vietwriter.vn






Lê Hương câu môi: “Hiệu trưởng Nhân, cô nói đi, con nghe.”





“Chuyện này là về Mạc Tuân, Lê Hương, con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”





Nhìn thần sắc ngưng trọng của Mạc Nhân Nhân, Lê Hương cũng thu lại ý cười: “Hiệu trưởng Nhân, Mạc tiên sinh sao vậy ạ, anh ấy chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?”






vietwriter.vn



Nhìn vẻ mặt Lê Hương sót ruột lo lắng như thế, Mạc Nhân Nhân đã cảm thấy tức giận, bà từ đầu đến cuối đều cảm thấy Mạc Tuân không xứng với Lê Hương tốt như vậy.





“Lê Hương, Mạc Tuân không xảy ra chuyện gì, con không cần lo lắng, nó hiện tại còn rất tốt đấy, còn lên diễn vỏ anh hùng cứu mỹ nhân, con xem đây là cái gì?”





Mạc Nhân Nhân đưa ảnh chụp tới trước mặt Lê Hương.





Lê Hương lập tức liền thấy Mạc Tuân, trong ngực anh ôm một cô gái, cô gái kia khoác trên người áo khoác ngoài của anh, chôn khuôn mặt nhỏ ở trong ngực anh, hai người nhìn hết sức thân mật.





Mấy năm này trên người Mạc Tuân dính qua không ít tin đồn nam nữ, Thượng Quan Mật Nhi mới vừa giải quyết xong, đám oanh oanh yến yến lại quay chung quanh tại anh bên người, anh cũng sẽ gặp dịp thì chơi, nhưng cảm giác xa cách giữa anh cùng những người phụ nữ kia liếc mắt là có thể nhìn ra, thế nhưng, cô gái này bát đồng.





Lê Hương có giác quan thứ sáu nhạy bén nhất trong truyền thuyết của phụ nữ, cô liếc mắt là có thể nhìn ra Mạc Tuân đối với cô gái này rất đặc biệt.





Cô gái này là ai?





Cô nhớ tới Mạc Tuân vốn là lái xe tới đón của cô, nhưng anh đột nhiên gọi tới, nói công ty có chút việc.





Hiện tại chân tướng rõ ràng, anh căn bản cũng không phải đến công ty, mà là ở cùng một cô gái.





Anh vậy mà nói dồi.





Đã nhiều năm như vậy, Lê Hương thực sự lần đầu tiên chứng kiến Mạc Tuân nói dối, anh dĩ nhiên vì một cô gái nhi nói dối với cô.





“Lê Hương, cô trước khi tới bên ngoài khách sạn đã tháy Mạc Tuân, cô gái này tên Trầm Tiểu Liên, gia cảnh rất nghèo khổ, cô ta đã lập gia đình, nhưng chồng rất bạo lực, nghe nói trong khách sạn chồng cô ta chuyên môn thuê phòng dùng roi da đánh cô ta, sau đó con cũng thấy đấy, Mạc Tuân chạy đến anh hùng cứu mỹ nhân, cô nhìn nó ôm Trằm Tiểu Liên đi.” Mạc Nhân Nhân nói rõ sự thật.





Lê Hương im lặng vài giây, sau đó nói: “Hiệu trưởng Nhân, cám ơn cô đã nói cho con biết cái này, con đưa cô về nhà trước, sau đó đi tìm Mạc Tuân, giữa những người yêu nhau sợ nhất là mắt đi tín nhiệm và suy nghĩ của mình, không bằng gặp mặt nói rõ.”





Mạc Nhân Nhân nhìn dáng vẻ Lê Hương bình tĩnh thông minh, cũng câu môi: “Lê Hương, con không phải sợ, nếu như Mạc Tuân thực sự phụ bạc con, con một chân đạp nó cho cô, người đàn ông thích con còn rất nhiều, đều đang xếp hàng đó kìa.”





Lê Hương bị chọc cười.





Lê Hương đưa Mạc Nhân Nhân trở về, sau đó cô đi thẳng tới biệt thự Mạc Tuân.





Người làm nữ kéo ra cổng biệt thự, Lê Hương đi vào, lúc này Sùng Văn vội vã chạy tới: “Lê… Lê tiểu thư, sao cô lại tới đây, cô tới sao không nói trước một tiếng?”





Lê Hương mỉm cười: “Tôi chính là đột nhiên tập kích, nhìn chủ tử nhà anh có đưa cô nào về nhà lúc tôi vắng mặt không.”





“.” Sùng Văn chột dạ, ánh mắt lóe lên một cái.





Lê Hương thu hết vẻ chột dạ của Sùng Văn vào mắt, nhưng cô không nói gì thêm: “Mạc Tuân đâu, ở trên lầu?”