Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1487




Chương 1488:





Tâm tình tan vỡ của Mạc Nhân Nhân chậm rãi bình phục lại, bà lung tung lau khô nước mắt trên mặt, sau đó nặn ra nụ cười: “Lê Hương, sao con lại tới đây?”






vietwriter.vn



Mạc Nhân Nhân thích Lê Hương là thật.





Lê Hương đi lên trước, vươn tay nhỏ bé khoác lên cánh tay Mạc Nhân Nhân, hiện tại toàn thân Mạc Nhân Nhân cứng ngắc, da thịt lạnh băng, không chút hơi ấm, Lê Hương mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Nhân, nghe nói cô đên nên con sang đây thăm cô, từ biệt hơn ba năm, chúng ta đã lâu không gặp.”





Mạc Nhân Nhân cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể Lê Hương, đôi mắt sáng ấy dí dỏm nháy mắt, truyền ra tình cảm ấm áp vô tận.





Cơ thể cứng ngắc của Mạc Nhân Nhân từ từ thả lỏng, bà giơ tay lên chỉnh sửa một chút mái tóc xốc xéch bên má, lại khôi phục dáng vẻ cao quý của Mạc gia Đại tiểu thư như ngày thường, dáng vẻ lạnh lùng của một nữ cường nhân: “Lê Hương, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp rồi nhỉ.”



vietwriter.vn






Lê Hương nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Bác Mạc, con và hiệu trưởng Nhân đã lâu không gặp, có lời muốn trò chuyện, bác cứ đi trước đi!”





Mạc Nhân Nhân sao lại thế nhìn không ra Lê Hương là thay Mạc Từ Tước và Anh Lạc giải vây, nhưng bà không có cách nào cự tuyệt cô gái ám áp mà tinh tế này, nên chỉ có thể tạm thời thả Mạc Từ Tước ra.





“Anh, chúng ta lần sau trò chuyện tiếp.”





Mạc Từ Tước nhìn Lê Hương, lại nhìn Mạc Nhân Nhân, sau đó xoay người lên xe, xe sang nhanh chóng chở Liễu Anh Lạc rời đi.





Hai người kia đi, Mạc Nhân Nhân vỗ vỗ tay Lê Hương: “Lê Hương, cô thả bọn họ đi rồi, cái này như ý con rồi nhé.”





Lê Hương trở tay cầm bàn tay lạnh như băng của Mạc Nhân Nhân: “Hiệu trưởng Nhân, con thừa nhận con muốn cô thả bọn họ, thế nhưng, con càng hy vọng cô có thể bỏ qua cho chính mình.”





Viền mắt Mạc Nhân Nhân đột nhiên đỏ bừng, bà bi thương mà mờ mịt lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy, cô sống rất khổ sở, cô cũng nghĩ tới… cô nên buông tha cho bản thân, thế nhưng, cô không biết nên buông tay thế nào, cũng không ai dạy cô, giúp cô, làm thế nào để buông tay.”





Lê Hương cũng là một người mẹ rồi, hai năm trước lúc cô cửu tử nhất sinh sinh ra Dịch Dịch Bì Bì và Tinh Tinh, cho nên bà rất hiểu nỗi đau của Mạc Nhân Nhân năm, loại đau đớn này, cuối cùng cả đời cũng không cách nào tự: lành.





Thế nhưng, hơn ba mươi năm trước, tồn tại quá nhiều sự nghi ngờ, Lê Hương hiểu rất rõ dì Anh Lạc, dì Anh Lạc tuyệt đối không phải loại người như vậy!





“Hiệu trưởng Nhân, hiện tại con có thể giúp cô, nhưng cô phải mở rộng cửa lòng, kể hết tắt cả những gì cô biết, cả những chỉ tiết không rõ cho con biết, cô có thể làm được không?”





Lê Hương biết tất cả những chuyện hơn ba mươi năm trước đối với với Mạc Nhân Nhân mà nói chính là một cơn ác mộng, nghĩ lại một đoạn chuyện cũ, hiện tại cô muốn từng tầng từng tầng vạch trần vết sẹo còn chưa khép lại trong lòng bà, sẽ làm bà càng thêm đau đớn, cô không xác định Mạc Nhân Nhân có nguyện ý hay không.





Song, cô phải nghe Mạc Nhân Nhân tận miệng nói, bởi vì năm đó bà là người chứng kiến trực tiếp nhất.





Mấu chốt hơn là, Mạc Nhân Nhân trải qua vét thương rất lớn, bà có bệnh tâm lý rất nghiêm trọng!





Vừa rồi bà ở trước mặt Mạc Từ Tước không khống chế được chính là minh chứng tốt nhất, nhưng nhiều năm như: vậy Mạc Nhân Nhân vẫn không gặp bác sĩ tâm lý khai thông, điều này nói rõ bà giấu diễm mọi người.





Mạc lão phu nhân, Mạc Từ Tước, Liễu Anh Lạc… Bọn họ cũng không biết.





Loại chuyện này rất tệ, mấy năm nay Liễu Anh Lạc không ở đây, Mạc Nhân Nhân còn có thể giả vờ sống như một người bình thường, nhưng là bây giờ Liễu Anh Lạc đã trở về, đây chính là một mời dẫn hỏa, cô sợ vét thương Mạc Nhân Nhân trong lòng không ngừng phóng đại, cuối cùng… xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.





Nếu như Mạc Nhân Nhân xảy ra chuyện gì, vậy Mạc gia sẽ thật sự rất “lạnh”.